Thợ Săn

Chương 7: Đụng phải vận trời




Vùng duyên hải tháng năm rất nóng. sáng Ngày thứ hai , Lục Thiếu Hoa dậy từ rất sớm, tâm trạng giống như thời tiết vậy, đặc biệt nóng. Trong lòng không ngừng nghĩ, năm 1986 Thâm Quyến như thế nào nhỉ? Không biết có phải cũng giống như thế kỷ 21, đâu đâu cũng là nhà cao tầng, xe hơi đầy đường? Nhưng cuối cùng những ý nghĩ trong đầu cũng bị phủ định, vì trong kí ức của hắn , Thâm Quyến từ những năm chin mươi mới bắt đầu phát triển, bây giờ mới là những năm cuối thập niên tám mươi, đặc khu kinh tế mới thành lập được sáu năm không thể nhanh như vậy được.

Lúc đó đồng hồ đã chỉ sang tám giờ, Lục Thiếu Hoa với tâm trạng háo hức đi đến bến xe khách. Tất nhiên, chú Ba và chú Tư đều đi đằng sau.cha hắn Lục Gia Diệu và chú Út thì thuê xe chở vải đến bến.

- Tiểu Hoa, cháu lên xe tìm chỗ ngồi đi, chú đi tìm cha cháu xếp hàng lên xe.
Khi xe đi Thâm Quyến đến bến, Lục Gia Huy đưa túi cho Lục Thiếu Hoa, rồi đến phần giữa của xe, vì xe chỉ có một cửa để hàng, vải chỉ có thể từ đó xếp vào.

Khi Lục Thiếu Hoa lên xe, trạng thái háo hức cũng mất dần. So với thế kỷ hai mươi mốt thì không thể nào so sánh được. Chỗ ngồi thì làm bằng gỗ, toàn ghế cứng. Máy lạnh càng không phải nói, cửa sổ là máy điều hòa tốt nhất. Lục Thiếu Hoa không tài nào nghĩ được lát nữa sẽ ra sao, khi mà phải ngồi trên xe mười mấy tiếng đồng hồ. Ngày trước ngồi ghế mềm, chỉ phải đi bốn, năm tiếng, đã làm cho Lục Thiếu Hoa khổ sở.

Lắc đầu, Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng nghĩ:
- Vì kế hoạch của mình, chịu khổ một chút.

Ngồi trên ghế, Lục Thiếu Hoa đánh mắt nhìn xung quanh. Xe chỉ có khoảng hơn bốn mươi chỗ ngồi. Ở giữa là lối đi, chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Nếu như ở kiếp trước, chiếc xe này chỉ được xem là một chiếc xe khách nhỏ, mà năm 1986 chiếc xe này đã được coi là chiếc xe lớn. Chưa nói kính cửa sổ không có cái nào dùng được.. Cái thì bị nứt, cái thì không có cả kính. Cái này so với điều hòa thế kỉ 21 còn thông gió hơn nhiều….

Ngồi cạnh cửa sổ, Lục Thiếu Hoa vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn cỏ cây bên đường. Xe đi xuyên qua tất cả lực cảncủa không khỉ, để cho từng đợt gió lọt vào trong xe. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới cảm thấyđây mới là “gió tự nhiên”.

- Đúng rồi, chú Tư, cha cháu đã đưa cho chú địa chỉ chưa?
Ngắm cảnh vật một lúc Lục Thiếu Hoa đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, hỏi Lục Gia Thành. Không có cách nào khác, hắn vì để được đi Thâm Quyến, trong lòng háo hức quá, nên quên mất chuyện này rồi.

- Cầm rồi.
Lục Gia Thành lấy tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Lục Thiếu Hoa, rồi mắt lại nhắm lại ngủ tiếp.

Lục Thiếu hoa cầm tờ giấy, mắt nheo lại, nghĩ thầm:
- Trên đời này, nhiều cái thật là lạ.
Lục Thiếu Hoa nhìn địa chỉ viết trên tờ giấy, lại đúng là địa chỉ kiếp trước hắn đã đi qua, gần công viên “Cửa sổ thế giới”.

Tin tức về “cửa sổ thế giới” hiện ra đúng lúc Lục Thiếu Hoa nhìn thấy địa chỉ.: “ Cửa sổ thế giới” do lữ đoàn Hongkong và Hoa kiều cùng đầu tư lập thành. Tập đoàn khu văn hóa du lịch cộng đồng kiến thiết quy mô lớn, chiếm 480 nghìn mét vuông, phong cảnh khu này phân theo địa thế của từng khu vực trên thế giới: Quảng trường Thế giới, khu châu Á, khu châu Âu, khu châu Đại dương, khu châu Phi, khu châu Mỹ,công viên điêu khắc Thế giới, con phố Quốc tế…tổng cộng tám khu vực.

Chủ đề của khu văn hóa du lich quy mô lớn này dựa vào các phát minh của tinh hoa văn hóa thế giới.. “Cửa sổ thế giới” tập trung mấy ngàn năm tinh hoa của nhân loại, có di tích lịch sử, danh lam, phong cảnh tự nhiên, kỳ quan thế giới, dân cư, điêu khắc…..hơn 130 phong cảnh, trong đó có cả nghệ thuật cây cảnh, phong tục tập quán,múa dân gian….các công trình giải trí kỹ thuật cao.

Biết được “Cửa sổ thế giới” có nhiều thông tin. Lục Thiếu Hoa cũng biết năm xây dựng “Cửa sổ thế giới” là năm 1994, 18 tháng6 cùng năm mở cửa, mà bây giờ mới là năm 1986, tất nhiên không thế có “Cửa sô thế giới” rồi. Thông tin về “Cửa sổ thế giới” cũng là do Lục Thiếu Hoa có hứng thú tìm trên mạng, có thể do “Cửa sổ thế giới quá nổi tiếng, vì thế hắn mới nhớ rõ như vậy.

- Nghĩ về số lượng người đến “Cửa sổ thế giới” ở kiếp trước, phải nói là biển người. Lúc mà Lục Thiếu Hoa nghĩ đến, cho dù kiếp này vấn chưa có “Cửa sổ thế giới”, lượng người cũng không kém là bao. Vì thế hắn nghĩ lần này mang vải đến bán cũng chỉ một hai ngày là hết. Nếu như vậy, nguồn hàng lại thành vấn để lớn. Cứ cho là người ở nhà biết hàng bán tốt, cũng không thể trong thời gian ngắn có thể hái được vải.
Nghĩ đến đây, Lục Thiếu Hoa có vẻ hơi tiếc vì sao năm 1986 thông tấn kém đến vậy, trong mắt nó thời gian chính là tiền bạc, nếu như trong một ngày có thể mang mười sọt vải đến bán hết, như thế hắn chắc chắn không ngại.

Mắt Lục Thiếu Hoa đảo đảo, trong đầu không có cách nào, lấy tay lay Lục Gia Thành đang ngủ dậy:
- Chú Tư, chú Tư.

Thật ra, Lục Thiếu Hoa cũng không có cách nào khác. Bây giờ đi Thâm Quyến, Lục Xương chưa đến, trong đầu Lục Gia Huy rồi bời. Vì vậy đi Thâm Quyến tất cả quyết định đều do Lục Gia Thành, mà Lục Thiếu Hoa muốn chuyển nhiều vải phải được sự đồng ý của Lục Gia Thành.

- Ừ, Tiểu Hoa, sao thế?
Đang ngủ ngon Lục Gia Thành mở mắt nhìn, biết Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Không có gì ạ, cháu muốn nói, chúng ta hình như chỉ chuyển hơn mười sọt vải đi, không quá hai ngày có thể bán hết, ở nhà lại không hề biết, đến lúc đó thì không chuyển kịp hàng.
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói.

- Cháu sao biết được bán dễ như vậy? Bây giờ còn chưa biết tình hình thế nào cơ mà! Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ đi, còn mấy tiếng nữa mới đến mới cơ.
Lục Gia Huy chưa ngủ đủ, nghe Lục Thiếu Hoa lo lắng nói vậy tức giận nói rồi ngủ tiếp. Anh ta nghĩ dù có dễ bán đến đâu thì cũng không thể nhanh như vậy được. Dù gì thì cũng mười mấy sọt vải, mấy trăm cân chứ có phải mấy chục cân đâu. Nhưng anh cũng biết tình hình kinh tế của đặc khu rồi, đừng nói mấy trăm chứ mấy nghìn cân cũng không thể đáp ứng hết.

Lục Thiếu Hoa trong lòng buồn bực, nhìn Lục Gia Thành với ánh mắt bực bội trách móc. Thực ra, Lục Thiếu Hoa đã trách nhầm Lục Gia Thành rồi. Dù thế nào Lục Gia Thành cũng không biết thế nào là “Đặc khu kinh tế”, thế kỷ 21, Hoa Hạ Quốc đứng đầu năm đặc khu kinh tế là do nhà nước xếp hạng.

Nhưng Lục Gia Thành lại như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không biết làm sao. Vốn đã nói với người ở nhà là nhờ lái xe chuyển lời, nếu tình hình tốt thì báo về nhà trước một ngày. Người ở nhà mới bắt tay thu mua vải, đi đi lại lại thời gian cũng phải mất ít nhất hai ngày mới chuyển được vải đi, còn phải mất mười mấy tiếng, thế thì phải mất đến ba ngày.

Lục Thiếu Hoa tâm trạng rất sốt ruột., Ba ngày cơ mà, phải mất ba ngày mới đến được Thâm Quyến. Nếu họ đến Thâm Quyến khoảng ba ngày hết hàng, nếu lúc đó mới chuyển lời về nhà thì ở đây phải chậm hàng hai ngày. Như vậy mất bao nhiêu tiền. Nghĩ đi nghĩ lại phải làm thế nào để thuyết phục chú Tư bảo lái xe chuyển lời về nhà, nghĩ mãi cũng không có cách nào. Hắn không thế nói, hắn am hiểu tình hình ở Thâm Quyến được, như vậy càng không có sức thuyết phục. Dù gì thì trong mắt người nhà hắn, hắn mới tám tuổi, chưa đến Thâm Quyến bao giờ, chưa nói gì đến am hiểu.

- Trời, nếu gọi chú Út đi cũng thì tốt rồi. Thôi, bỏ đi, nếu có thể thuyết phục được chuyển 5 sọt thì tốt, có thể đỡ được một ngày.
Lục Thiếu Hoa lúc này mới hối hận.

Đã quyết tâm thuyết phục chú Tư ở nhà chuyển tiếp năm sọt Lục Thiếu Hoa lại lay Lục Gia Thành
- Chú Tư, đừng ngủ nữa, cháu bàn với chú công chuyện.

- Ừ được rồi, đừng đẩy nữa, chú nghe thấy rồi.
Bây giờ Lục Gia Thành trong lòng rất bực, mà không nỡ đánh “ bảo bối “ của gia đình, chỉ có thể bực bội chính mình.

-Chú Tư, hay là chú nói với lái xe bảo nhà chuyển tiếp năm sọt đi ạ.
Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nói vậy, vì nói đi thu mua mười mấy sọt, Lục Gia Thành chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu như là năm sọt thì nếu bị hỏng tổn thất cũng không nhiều, còn chưa nói tổn thất là chuyện không thể.

Lục Gia Thành biết, nếu không đáp ứng Lục Thiếu Hoa thì anh ta không thể ngủ ngon. Có thể cả quãng đường bị hắn làm phiền. Mà Lục Thiếu Hoa lần này nói là năm sọt, tính nhẩm một chút, anh ta nói:
- Được rồi, chú đi nói với lái xe.

Trước khi trả lời, Lục Gia Thành nghĩ đến lúc trước khi lên xe, Lục Xương đã nói nhỏ vớ anh ta:.
- Đến Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa nếu có ý kiến gì thì hãy nghe theo nó.
Tuy không biết tại sao lại nói vậy nhưng sinh viên đại học nói thì phải nghe. Vì thế anh ta mới uể oải nói. Nói xong, Lục Gia Thành đứng dậy đến chỗ lái xe.

Ngủ dậy, Lục Thiếu Hoa mới biết trong xe tối om, cũng không nhìn được cảnh vật bên ngoài.
- Chú Tư, còn bao lâu nữa mới đến ạ?

- Sắp rồi, chú vừa hỏi lái xe xong, anh ta bảo khoảng mười lăm phút nữa là đến rồi, cháu tỉnh đúng lúc, , không thì chú cũng đang định gọi cháu dậy.
Lục Gia Thành nói có vẻ háo hức, Thâm Quyếnngày trước đối với anh ta là nơi không bao giờ có thể mơ đến, nhưng bây giờ chuẩn bị đến nơi đó rồi, trong lòng phấn khích không nói lên lời.

- Vâng, nhanh hơn chút thì tốt, ngồi đau hết mông rồi.
Lục Thiếu Hoa xoa mông nói., Nếu như hắn không ngủ thì có lẽ đã không chịu nổi rồi, kiếp trước ngồi ghế mềm mà mông hắn đã đau rồi.

-Người nào đến “Bạch Thạch Châu” xuống xe.
Đúng lúc Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, ở đầu xe lái xe hô to.

- Đến rồi, xuống xe.
Lục Gia Thành nói.

Nghe Lục Gia Thành nói, Lục Thiếu Hoa trong lòng chỉ muốn thốt lên:
- Thâm Quyến, ta đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.