Viên ngọc thạch hoàn mỹ đã bị Nhạc Diễm mang đi rồi.
Phương Đông Dạ ngồi trong phòng khách nghĩ ngợi. Bây giờ chuyện này so với chuyện kết hôn với Vô Ưu càng làm anh bất an hơn. Vô Ưu rất đơn thuần, cho dù là cuối cùng có phải ngửa bài ra, thì anh cũng rất tự tin là cuối cùng mình sẽ chiếm được lòng của cô. Bởi vì từ nụ hôn vừa nãy, anh đã biết được, Vô Ưu không phải như anh đã nghĩ là không có chút tình cảm nào với anh.
Viên ngọc thạch hoàn mỹ - tín vật của ‘Trong suốt’. Mặc dù anh không thể biết được sức mạnh thực sự của tín vật này, nhưng anh biết, nếu như Nhạc Diễm cầm nó thì sẽ thể hiện cho điều gì. Không được! Anh không thể để cho Nhạc Diễm đi vào giới hắc đạo. Cho dù anh biết rất rõ năng lực của ‘Trong suốt’, có thể xử lý được rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng, nếu như gia nhập vào tổ chức như vậy, cũng có nghĩa, sẽ gặp phải vô số những chuyện phiền toái. Thậm chí là nguy hiểm!
...
"Mẹ, mẹ thích chú Phương Đông sao?"
Ở trong phòng, Nhạc Diễm nằm trong lòng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi. Vấn đề đưa ra đột ngột khiến Vô Ưu hoảng hốt. Cô nói:
"Chúng ta là bạn tốt, là hàng xóm tốt, đương nhiên là thích a."
Nói là như thế, nhưng vẻ mặt lại có chút mơ hồ.
Nhạc Diễm thấy bộ dạng này của mẹ, trong lòng cũng đã có được kết quả. Xem ra, rốt cuộc lần này cha cũng sớm hết khổ thôi!
"Con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm một chút đi!"
Nhạc Diễm nói xong, cho tay vào túi, sau khi xác định viên ngọc vẫn còn, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó nhắm hai mắt lại. Cậu bé ngủ, Vô Ưu cũng rất khó ngủ theo. Cô cũng không dám nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt lại rồi, cô sẽ lại nghĩ tới cảnh Phương Đông Dạ vừa hôn cô. Mặt cô không nhịn được lại đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, không tự nhiên.
Làm sao vậy? Tại sao lại như thế?
Đối với sự mất kiểm soát của mình, Vô Ưu thật sự rất khó có thể tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã hận không thể nhảy xuống biển để quên đi rồi. Mất mặt chết đi được. Lúc vừa rồi, bàn tay của Phương Đông Dạ còn chạm vào làn da ở eo cô, sau đó còn di động lên lưng. Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu như không có sự xuất hiện của Nhạc Diễm, thì bọn họ, bọn họ sẽ như thế nào nữa!
Hả!!!!
Trong lòng Vô Ưu gào to hai lần, bởi vì cô sắp bị những ý nghĩ lung tung kia, làm cho điên mất rồi. Cô cố thử hết tất cả các biện pháp, nhưng đều không tài nào ngủ được. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn, đành đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh. Vừa ngâm nước, vừa nhắc đi nhắc lại cho mình nhớ kỹ:
"Tiểu Hạ thích tổng giám đốc, tổng giám đốc là của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ."
Sau khi đọc đi đọc lại một trăm lần, lại bắt đầu đọc tiếp:
"Không thể làm chuyện có lỗi với bạn, không thể làm chuyện có lỗi với bạn!"
Cách làm này của Vô Ưu là phương pháp cưỡng bức trí nhớ, là một phương pháp học trước đây đi học cô vẫn thường dùng. Bởi vì người ngốc, trí nhớ kém, cho nên cô phải thường xuyên đọc đi đọc lại một chủ đề. Thường thì những người xung quanh đọc một hồi, đã phải thuộc làu rồi, nhưng cô vẫn không thuộc được. Dù là như vậy, nhưng đây lại là phương pháp hữu hiệu nhất đối với cô.
Loại phương thức mệt nhọc, tàn phá bản thân này, thật sự khiến cho trí nhớ kém cỏi của cô, nhớ được không ít. Cho nên, hôm nay cô phải dùng phương pháp này, để ép cho mình nhớ thật kỹ những lời này: Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ!!! Cô không thể làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ!!!
Vô Ưu dùng nước lạnh làm cho mình quên hết, đem một chút rung động vừa mới nảy sinh với Phương Đông Dạ bóp nghẹt hoàn toàn từ lúc còn ở trong nôi!
...
"Bà nội! Bà nội! Bà nội tôi đâu rồi?"
Ngày hôm sau ba người đi tới bệnh viện, lại không thấy bà nội và cả nhà Nhạc Khải đâu. Vô Ưu gấp đến độ xông thẳng vào phòng làm việc của bác sỹ hỏi. Bác sỹ sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, cười nói:
"Cô đã đến rồi, đây là thư bà cụ nhờ tôi chuyển cho cô."
Vô Ưu vội vàng mở thư ra:
‘Tiểu Ưu à, lúc cháu thấy bức thư này, thì có thể bà nội đã lên máy bay rồi, hoặc cũng có thể đã đến Canada.
Bà nội già rồi. Bây giờ cha cháu cũng đã cải tà quy chính, bà cũng muốn được an hưởng tuổi già. Bà nội sống có lẽ cũng chẳng được bao nữa, cho nên, muốn ra nước ngoài cho biết đó biết đây. Cháu sẽ không trách bà nội bỏ mặc cháu mà đi chứ?
Đừng đến thăm bà nội. Cháu đã lớn rồi, phải chăm sóc cho Bé Diễm thật tốt đó. Mặc dù Bé Diễm rất hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn chỉ là trẻ con. Cho nên, cháu nhất định phải làm việc cho tốt, cố gắng kiếm ra tiền, lo cho Bé Diễm ăn học. Đừng nghĩ đến bà. Bà sẽ trở về, khi cháu kết hôn.
Dạ à, ta giao Tiểu Ưu và Bé Diễm cho cháu. Cháu nhất định phải chăm sóc bọn họ thật tốt. Bé Diễm, bà bà rất yên tâm về cháu, nhưng gặp phải chuyện gì cháu nhớ phải bàn bạc với người lớn đó. Tiểu Ưu, bà không nói nhiều nữa, đến giờ lên máy bay rồi. Tạm biệt!’
"Bà nội, sao bà lại đi chứ? Tại sao bà không nói cho cháu biết hả?"
Vô Ưu cầm lá thư, đau lòng khóc. Mặc dù cô không trách chuyện bà nội đi theo bọn họ, nhưng trong lòng lại không đành, ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cô cũng không có. Phương Đông Dạ nhìn vẻ đau khổ của Vô Ưu, an ủi:
"Được rồi, nhân lúc sức khỏe bà cụ còn tốt, đi ra ngoài thăm thú cũng không tồi!"
Vô Ưu nghe xong cảm thấy cũng có lý. Phương Đông Dạ thấy đã có hiệu quả, hứa hẹn:
"Thế này đi, hai tháng nữa, tôi sẽ cho em nghỉ dài ngày, để em có thể đi thăm bà nội, được không?"
"Uhm! Được."
Nghe Phương Đông Dạ, Vô Ưu thoáng cái đã lại cười. Chỉ có điều, vừa cười xong, lúc thấy Phương Đông Dạ cũng nhìn cô cười, thì thẹn thùng cúi đầu xuống. Không được! Vừa nhìn thấy mặt Phương Đông Dạ, trống ngực cô đã không nhịn được đập dồn dập rồi. Cho nên, cô phải tỉnh táo!
"Bé Diễm, về nhà thôi."
Có thể Vô Ưu về để né tránh Phương Đông Dạ, cũng có thể là có liên quan đến sự rung động của cô với Phương Đông Dạ, cộng thêm sự đau lòng vì bà nội rời đi.
...
Reng reng reng… Reng reng reng...
"Mẹ, rốt cuộc mẹ đang làm gì thế hả?"
Sáng sớm ra, Nhạc Diễm đã bị tiếng chuông báo thức réo inh ỏi liên hồi làm phiền đến chết đi được! Không hiểu mẹ đặt chuông báo thức như thế để làm gì đây! Vài ngày lăn lộn, nghĩ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, sao lại khó như thế hả?
Nhạc Diễm sau khi gào lên, chờ Vô Ưu trả lời, nhưng lại vẫn không nghe thấy gì, một tiếng động cũng không có.
Reng reng reng… Reng reng reng...
"Mẹ!! Rốt cuộc mẹ đang làm gì thế hả?"
Sau khi nghe thấy âm thanh quỷ quái kia réo vào lỗ tai lần nữa, Nhạc Diễm không thể nhịn được nữa, suýt nữa đã nổ tung rồi. Rất không có phong độ mà gào ầm lên giống như kẻ mắc chứng cuồng loạn, nhưng lại vẫn chẳng có ai để ý đến cậu. Người đâu rồi? Nhạc Diễm cảm thấy có chuyện không thích hợp, nên bò từ trên giường xuống, đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi vào phòng Vô Ưu. Không có ai! Giường chiếu đã được Vô Ưu xếp vô cùng ngay ngắn. Xem ra đã ra khỏi giường rồi!
Nhạc Diễm buồn bực đi vào phòng khách, không có ai! Phòng bếp cũng không có. Nhà vệ sinh cũng không có nốt!
Người đâu rồi?
Sáng sớm đã đi đâu vậy?
Nhạc Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường. Đồng hồ chỉ 7h. Sáng sớm như vậy mẹ có thể đi đâu được đây? Tình huống bất ngờ này khiến Nhạc Diễm nhăn mặt. Sau đó vội vàng đi tới chiếc điện thoại bàn, nhấc máy lên gọi cho Vô Ưu.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...
Tiếng chuông điện thoại từ cửa truyền đến, Nhạc Diễm nhìn về nơi phát ra tiếng kêu. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy mẹ đang cầm đồ ăn sáng trong tay. Lúc này cậu bé mới cúp điện thoại. Nhìn Vô Ưu đang rất tỉnh táo hỏi:
"Mẹ, sao sớm như thế mẹ đã dậy ra ngoài rồi?"
Vô Ưu cười nói:
"Đi mua bữa sáng a! Con dậy rồi, đúng lúc, rửa mặt đi ăn thôi!"
Vừa nói, vừa chạy vào bếp đem đồ ăn sáng vừa mua sắp ra bát đặt vào mâm, bưng ra. Nhạc Diễm vốn không muốn ăn, bởi vì cậu bé thực sự không muốn ăn, nhưng vẫn đi rửa mặt, đánh răng. Bởi cậu cảm thấy, mẹ hành động khác thường như thế, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.
"Mẹ, mẹ dậy sớm như vậy, là vì đi mua đồ ăn sáng sao?"
Nhạc Diễm vừa ăn bữa sáng chẳng có cảm giác mùi vị gì, vừa hỏi. Vô Ưu nói:
"Đúng vậy. Bà nội trước khi đi, không phải đã nói trong thư, bảo mẹ phải cố gắng làm việc tốt, chăm sóc con thật tốt sao."
Vô Ưu nói xong, tặng cho Nhạc Diễm một nụ cười rạng ngời đến thản nhiên.
Reng reng reng… Reng reng reng...
Nghe thấy âm thanh này, Nhạc Diễm không nhịn được nhíu mày. Sau đó nói:
"Trời ạ, lại nữa rồi."
Vô Ưu cười nói:
"Ha ha, thật to a."
Vô
Ưu nói xong, vui vẻ trở về phòng của mình. Nhạc Diễm tò mò đi theo cô.
Vừa bước vào phòng của cô, Nhạc Diễm đã phát choáng, không dám tin hỏi:
"Mẹ, mẹ chuẩn bị cho trưng bày đồng hồ sao hả? Sao lại đặt nhiều chuông báo thức như vậy?"
Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói xong, cười nói:
"Ha
ha, đây là lúc sáng 5h mẹ dậy, bắt xe bus đến cửa hàng tạp hóa 24h mua
về đó. Mẹ muốn mua nhiều hơn cơ, nhưng loại đồng hồ báo thức như thế
này, người ta chỉ còn 23 cái thôi!"
5h sáng, bắt xe đến cửa hàng tạp hóa 24h, mua 23 cái đồng hồ báo thức?!!
Nhạc
Diễm nghe thấy mẹ nói như thế, thật nghi ngờ có phải mình đã bị làm cho
đần độn rồi không. Rõ ràng nói rất đơn giản, nhưng sao cậu lại nghe
không thể hiểu nổi điều này có nghĩ là như thế nào vậy? Cuối cùng, Nhạc
Diễm đành phải phát huy tinh thần không biết thì hỏi, đi tới bên cạnh Vô
Ưu, vẻ mặt sợ hãi nhìn đống đồng hồ báo thức hỏi:
"Mẹ có thể nói
cho con biết, chuẩn bị một đống đồng hồ báo thức như thế này thì có ích
lợi gì không hả?" Vẻ mặt cậu nhìn đống đồng hồ báo thức, giống như nhìn
một đống bom hẹn giờ vậy!
"Ngốc a! Đồng hồ báo thức dĩ nhiên là để nhắc nhở về thời gian rồi!"
Nhạc Diễm bị Vô Ưu mắng ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tối đi. Giọng nói có chút khó chịu hỏi:
"Con
biết đồng hồ báo thức là dùng để nhắc nhở về thời gian, nhưng, mẹ có
thể nói cho con biết, giờ nào mà quan trọng đến nỗi, mẹ phải mua liền
một lúc hơn hai chục cái đồng hồ báo thức chứ?"
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..