Thỏ Ngốc, Em Là Của Anh

Chương 32




Editor: Cua Rang Me

Ngoài cửa mấy cô mấy thím cứ đứng cắn hạt dưa xem cuộc vui, không có vé để vào cửa nhà người ta.

Sóc Phong ngồi nghiêm chỉnh, không tự nhiên thoải mái như những ngày qua, trên trán anh chạy xuống vài dòng mồ hôi nhàn nhạt, nhưng không dám lau đi, ở bên trái anh có một đôi mắt hung ác; ở bên phải anh lại là đôi mắt lạnh lẽo; ở phía trước của anh là một người đàn ông làm chủ tọa, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu; mà sau ót của anh thì lành lạnh, kiểu như đang bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.

Kiều Y Y, cô là con gái một, nhưng anh không biết rằng thật ra ba mẹ cô có rất nhiều họ hàng, mà ngoài Kiều Y Y còn có một đống anh, em họ.

Sóc Phong cũng rất biết lễ nghi, quà tặng cho mỗi người đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng những thứ thế này là không giúp anh bước vào cửa Đại Môn Quan được.

"Cậu tên là Sóc Phong?" Câu hỏi của người đàn ông bên tay trái, hình như là anh họ Kiều Y Y.

"Vâng."

"Làm việc gì?" Bên phải là một vị ăn mặc kiểu dân làm ăn buôn bán.

"Tôi làm nghệ thuật."

Phía sau là một giọng ngọt ngào, "Thế chắc kiếm được nhiều tiền nhỉ?" Người này là em họ của Kiều Y Y.

"Thu nhập không tồi." Nghệ thuật, nghe rất cao cấp, nhưng có bao nhiêu người yêu thích nghệ thuật có thể vừa rong chơi vừa còn kiếm được tiền? Sóc Phong chính là một trong những người nổi bật đó.

Yên tĩnh, bên trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến Sóc Phong có thể nghe thấy tiếng của một người phụ nữ nói cười, líu ríu, rất vui vẻ ở cửa!

"Cậu…" Ba Kiều lên tiếng, ba Kiều là một người chất phác, không phải là người biết nói chuyện, so với cô con gái khéo ăn khéo nói thì hoàn toàn khác nhau, "Đối với cái cây ở trước cửa, cậu có ý kiến gì không?"

Sóc Phong sững sờ một lát, một hồi lâu, anh mỉm cười, "Chắc chắn mùa hè phát triển rất tốt."

Người làm nghệ thuật nói chuyện rất nho nhã, lại làm cho ba Kiều cảm thấy vui vẻ, "Đương nhiên rồi! Vào mùa hè, có thể ngồi ở dưới tàng cây hóng mát, giống như người xưa đã nói: ‘Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát’…"

A,chất phác ư? Hình như ảo giác.

"Cây kia chính là cây phong thủy của nhà họ Kiều, lúc Y Y vừa mới sinh ra, tình hình nhà chúng ta không được tốt cho lắm…." Ba Kiều bắt đầu nói về quá khứ, hai

bên trái phải và phía sau bắt đầu ngồi không yên, uốn éo mông một cái, nhưng ngại vì nói chuyện với người lớn, bọn họ đành nhịn!

Sóc Phong cũng bình tĩnh, nghe những chuyện xưa ba Kiều nói, còn bất chợt phối hợp đáp lại, “Dạ”, “À”, “Hóa ra là như vậy”…

Tại buổi cơm trưa, tâm tình ba Kiều rất vui mừng, vô cùng vui vẻ.

Kiều Y Y nhân lúc không có ai chú ý, hướng về phía Sóc Phong nhẹ nhàng nói: “Hình như ba rất thích anh… anh dùng cái gì?”

“Không có.”

Không có mới là lạ! Kiều Y Y tò mò đến chết rồi, ba là một người đàn ông trầm mặc, ngoại trừ nói chuyện về cây phong thủy ở ngoài cửa, ba sẽ không nói nhiều, đối với người khác cũng khách khí, không nhiệt tình, mà hôm nay, cô lại phát hiện ba đối với Sóc Phong rất nhiệt tình, đang nhâm nhi chén rượu, rồi tự nhiên lôi Sóc Phong tới uống chung, mặc dù Sóc Phong cứ nói mình không uống được rượu, na cũng không có tức giận, thậm chí mặt mày còn hớn hở, muốn anh lấy trà thay rượu.

Ba đã từng nói như thế này ư?

“Y Y à! Trăm ngàn lần nên gả cho cái loại đàn ông như thế này con à, đàn ông như vậy mới có thể gánh vác một gia đình biết chưa.”

“Cái gì mà đàn ông giống loại đàn ông thế này hả ba?” Khi Kiều Y Y còn bé từng có thắc mắc như vậy.

“À, chính là đối tốt với con, sẽ chăm sóc con, à,à, nhất định phải biết uống rượu. Nếu không uống rượu thì chỉ là một tên đàn ông yếu đuối!”

Là như thế mà. Làm sao mà ba lại bỏ qua những lời đã nói với cô chứ? Vậy người đàn ông già cỗi nào đó còn lôi kéo người đàn ông sẽ không uống rượu nữa chứ, là của cô mà? Kiều Y Y không nói gì mà lắc lắc đầu, nghe được mẹ gọi: “Y Y, tới đây giúp một tay!”

Kiều Y Y nhìn ba cụng ly hòa hợp với Sóc Phong rồi cô xoay người đi tới nhà bếp, khi vừa đến gần, mẹ Kiều liền nói với cô: “Ba con rất thích bạn trai con nha!”

“Ồ!” Kiều Y Y có cảm xúc phập phồng, nhưng khóe mắt mang theo ý cười.

Mẹ Kiều thấy rõ rành nên kề sát tai cô nói tiếp: “Mẹ cũng vậy, cảm thấy nó không tệ…”

Kiều Y Y thẹn thùng gật đầu một cái, “Nếu như không tốt thì người ta đâu tới lui với anh ấy chứ!”

“Vậy nó có nói về…” Mẹ Kiều khẩn trương hỏi,

“Mẹ, chúng con mới lui tới mấy tháng thôi.” Lại nói, Kiều Y Y cũng không phải là kẻ ngu, cô biết Sóc Phong rất hài lòng cuộc sống hiện tại của bọn họ, không muốn có thay đổi gì, mà hiện tại cô cũng có ý nghĩ như vậy.

Cô còn chưa vội vã tới mức muốn bị gả đi!

“Con à, người đàn ông tốt thì phải mau giữ chặt lấy…” Mẹ Kiều hướng dẫn từng bước.

“Biết rồi, biết rồi!” Kiều Y Y gật đầu như băm tỏi.

Bị mẹ Kiều nói đến lỗ tai Kiều Y Y sắp mọc vết chai, cô chạy ra sân nhỏ trước nhà hóng mát, sau lưng một thân thể nóng bỏng dán vào, cô hỏi: “Không phải đang uống rượu với ba em sao?”

“Biết rõ anh không uống mà còn ép!” Sóc Phong vỗ mông cô một cái.

“Nhưng ba em cũng cho phép anh lấy trà thay rượu mà!”

“Em muốn cả buổi tối nay anh không được ngủ à?” Uống trà nhiều quá thì làm sao mà anh ngủ được, anh cố ý hạ thấp giọng: “Hay là nói, buổi tối có cái tiết mục giải trí gì?”

Lời của anh làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cô dựa vào trong ngực của anh, “Đừng bậy bạ.” Người ở quê vẫn còn khá truyền thống.

“Mà em nghĩ anh bậy bạ như thế nào?” Sóc Phong ở bên tai cô cười nhẹ, mà anh cũng chưa từng thấy cô thẹn thùng như vậy.

“Anh đi mà đâm đầu chết đi!” Kiều Y Y trừng mắt liếc anh một cái.

“A Phong, tới đây.” Ba Kiều ở phía xa kêu Sóc Phong.

“Ba em gọi anh.”

“Buổi tối đừng khóa cửa.” Anh nhẹ giọng nói.

Cô không nói lời nào, liếc mắt nhìn anh, anh xấu xa cười một tiếng, nhắc nhở cô: “Ba Kiều đang bảo ai…”

Dám uy hiếp cô! Tên khốn kiếp này!

“Hửm?” Ngón tay anh miết nhẹ lên lòng bàn tay cô, một loại cảm giác thân mật không nói thành lời bao quanh lấy họ.

“Được, được rồi.” Cô đỏ mặt, đuổi anh đi, “Đi mau!”

Sóc Phong hài lòng rời đi, Kiều Y Y đỏ mặt, ở trong gió lạnh mà cả người nóng ran.

Đến khoảng mười một giờ, nhà họ Kiều mới từ từ yên tĩnh, những người ăn ăn uống uống cũng dần tản đi, người làng quê chính là náo nhiệt như vậy, một nhà ăn cơm, nói không chừng là có tới vài gia đình, mọi người hòa thuận vui vẻ.

Kiều Y Y đã sớm tìm lý do rời đi, tắm xong lên giường ngủ, để lại ánh đèn ở bên cạnh tủ đầu giường, đêm khuya cỡ một giờ hơn, một bóng người cao lớn lặng lẽ đi tới căn phòng của cô.

Anh thử mở khóa, rồi nhếch mày, cửa không mở được, cô không nghe lời, anh hừ hừ nghiến răng, nhốt anh ở bên ngoài à? Cho là như vậy thì có thể cản anh, cô cũng quá ngây thơ rồi.

Anh trở về phòng của mình, đi qua ban công, bò về gian phòng của cô, lại không nghĩ rằng cửa sổ của cô cũng đã đóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.