Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Quyển 1 - Chương 62: Kết thúc cuộc chơi.​




Bùi Anh tuyệt đối không nghĩ tới nghĩ anh ta sẽ mời mình gia nhập vào Khải Hoàng.

Khải Hoàng là công ty giải trí lớn nhất hiện tại, dưới trướng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, lại còn có những siêu sao loại thiên vương như Mạc Trăn. Mà người đại diện Đường Cường của anh ta cũng vô cùng nổi tiếng trong giới nhà nghề, không ít nghệ sĩ đều muốn đến dưới tay anh ta, nhưng mà anh ta đã sớm không muốn thêm một người mới nào nữa.

Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói với anh ta: “Anh Đường muốn tôi ký hợp đồng với Khải Hoàng sao? Tôi nghe nói anh đã không muốn thêm một người mới nào nữa.”

Đường Cường nói: “Quả thực tôi đã không muốn thêm người mới nào nữa, nhưng cái gì cũng đều có ngoại lệ, nếu như cô vui lòng đến Khải Hoàng, tôi cũng vô cùng sẵn lòng ký với cô.”

“Ừm… Tôi đã ký hợp đồng năm năm với phòng làm việc Thắng Cảnh, bây giờ vẫn còn hai năm.”

“Cô không cần phải lo lắng điều này, nếu chúng tôi đã mời cô sang đây, đương nhiên tiền hủy hợp đồng cũng do công ty chúng tôi gánh chịu.”

Bùi Anh khẽ mím khóe môi, không nói gì, dường như đang suy tư.

Tống Nam Xuyên đứng ở bên cạnh cô nhìn Đường Cường, hỏi anh ta: “Giám đốc Đường đang đào góc tường ư, tổng giám đốc có biết không?”

Đường Cường nói: “Tổng giám đốc Tống không cần phải nói khó nghe như vậy, tôi chỉ đang lập cho cô Bùi một kế hoạch để tiến lên con đường siêu sao mà thôi.” Anh ta nói xong, lại quay đầu nhìn Bùi Anh, “Bất kể là từ quy mô của công ty cho đến kinh nghiệm đào tạo nghệ sĩ, Khải Hoàng đều hơn xa Thắng Cảnh, đến công ty của chúng tôi, không thể nghi ngờ lại cô sẽ được phát triển tốt hơn. Trước đây cô đã ở Thắng Cảnh ba năm, Trần Thắng cũng không coi trọng cô lần nào, nhưng tôi lại khác, Khải Hoàng vẫn luôn thiếu một ảnh hậu, mà tôi cho rằng cô là lựa chọn thích hợp nhất.”

Khải Hoàng đã thành lập nhiều năm như vậy, có ca vương ca hậu giới âm nhạc, có ảnh đế giới điện ảnh, duy chỉ thiếu mỗi ảnh hậu, đây cũng là tiếc nuối từ trước tới nay của Đường Cường. Nếu như có thể ký hợp đồng để Bùi Anh về dưới tay của mình, anh ta có lòng tin có thể đào tạo cô thành một siêu sao giới điện ảnh không hề thua Mạc Trăn.

Lời này của Đường Cường vô cùng có sức hút với Bùi Anh, vị trí ảnh hậu của Khải Hoàng bị trống, đây là điều mà mọi người trong giới nhà nghề đều biết, thỉnh thoảng còn bị công ty đối đầu lấy ra châm chọc. Nếu như cô qua đó, cô tin tưởng Đường Cường sẽ đặt trọng tâm lên người cô, nhưng cô vẫn còn hai năm hợp đồng với Thắng Cảnh, trước chưa nói đến tiền hủy hợp đồng, cô đổi nơi công tác như vậy, dường như rất không có đạo nghĩa.

Cô suy tư một hồi, nói suy nghĩ của mình cho Đường Cường: “Giám đốc Đường, ban đầu là tổng giám đốc Trần dẫn tôi vào nghề, giai đoạn đầu tôi phát triển không hề tốt chút nào, nhưng cũng không phải là ông ấy cố ý bạc đãi tôi, chỉ có thể nói ra vận may của tôi không tốt. Trong lúc mê man nhất, ông ấy cũng không hoàn toàn buông tha cho tôi, vẫn sẽ sắp xếp thông báo cho tôi, hiện tại tôi chỉ hơi “hot” một chút, liền đá văng ông ấy không thương tiếc, dường như không được tốt lắm?”

“Cô Bùi nặng cảm tình như vậy, tôi rất thưởng thức, nhưng tôi cảm thấy cô cần phải cân nhắc nhiều hơn cho mình một chút, cô ở dưới tay Trần Thắng, tài nguyên đạt được chắc chắn sẽ không thể nhiều hơn ở dưới tay tôi được.”

Bùi Anh cười cười, nói với anh ta: “Tôi nghe nói trước lúc Mạc Thiên vương xuất đạo, giám đốc Đường cũng vừa mới vào nghề, khi đó tài nguyên trên tay anh cũng rất có hạn, cũng bị những người khác đào góc tường rồi, nhưng anh và Mạc Trăn vẫn đi cùng nhau cho tới giờ, hơn nữa còn phát triển được đến như thế. Tôi cũng hết sức hâm mộ cảm tình giữa hai người.”

Đường Cường cúi đầu cười một tiếng: “Được rồi, nếu như lúc trước người khác vừa đào một cái mà Mạc Trăn đã đi, tôi cũng sẽ đau lòng như vậy. Nhưng mà bây giờ đến lượt tôi đào người khác, tôi vẫn rất hy vọng cô có thể cân nhắc một chút, nếu như Khải Hoàng và Thắng Cảnh cùng tranh một người, cô cảm thấy phần thắng của ai sẽ lớn hơn đây?”

Tống Nam Xuyên vẫn luôn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện ở một bên, bây giờ nghe được lời này không nhịn được nhếch khóe miệng cười một tiếng với Đường Cường: “Giám đốc Đường đừng quên còn có tôi chứ, tôi là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, tôi cũng có thể nâng cô ấy, dùng bao nhiêu tiền cũng không sao cả.”

Đường Cường: “…”

Được rồi, anh ta đã quên Bùi Anh còn có một tổng giám đốc đứng ở sau lưng.

Bùi Anh nhìn Tống Nam Xuyên một cái, nói với Đường Cường: “Tôi rất vui mừng khi giám đốc Đường mời và công nhận tôi, chỉ là bây giờ tôi vẫn còn hai năm hợp đồng với Thắng Cảnh, nếu hai năm sau giám đốc Đường vẫn còn có ý nghĩ này, chúng ta vẫn có thể bàn lại chứ?”

Đường Cường trầm ngâm một chút, nói với cô: “Được rồi, mong rằng sau này vẫn còn có cơ hội hợp tác với cô.”

Tuy nói như vậy, nhưng anh ta cho rằng chỉ không đến hai năm, Bùi Anh nhất định sẽ trở thành một ngôi sao cực hot, đến lúc đó, việc ở dưới tay người đại diện nào cũng không còn quan trọng như vậy nữa rồi.

Sau khi Đường Cường đi, Tống Nam Xuyên nâng ly rượu đỏ trong tay, nhíu mày với Bùi Anh: “Tình cảm của em và Trần Thắng cũng rất tốt nhỉ?”

Bùi Anh sửng sốt một chút, nhìn anh cười nói: “Không phải là ngay cả giấm chua của tổng giám đốc Trần anh cũng muốn ăn đấy chứ?”

“Hừ, em nhớ tình xưa như vậy, Trần Thắng phải đội ơn đội nghĩa rồi.”

Sau này lúc Trần Thắng biết Bùi Anh từ chối lời mời của Đường Cường, ở lại Thắng Cảnh, quả thực đã cảm động đến suýt chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Thoáng cái đã qua tháng 11, bầu không khí cuối năm càng lúc càng nồng đậm. Sau khi << Diễn Viên >> đóng máy, Bùi Anh trực tiếp đóng một cái quảng cáo, phần lớn đều dùng để làm nũng với Tống Nam Xuyên, điều này khiến cho Tống Nam Xuyên hết sức hài lòng.

Gần tới lễ Giáng Sinh, Tống Nam Xuyên đột nhiên nói muốn dẫn Bùi Anh tới New York để ăn tôm hùm.

Bùi Anh: “…”

Cô cảm thấy có lẽ cô sẽ không thể lý giải được mạch não của kẻ có tiền, nhàm chán có thể đi Paris ngắm bồ câu, hoặc là đi New York ăn tôm hùm.

Đối với điều này, Tống Nam Xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Còn nhớ lần trước lúc anh đi công tác ở New York, post cho em tấm ảnh tôm hùm kia không?”

Bùi Anh khẽ gật đầu, lấy di động của mình ra lướt tìm ảnh: “Nhớ mà, lúc ấy em lưu hình ảnh vào trong album rồi, còn chưa xóa đâu, đây, chính là cái này này.”

Tống Nam Xuyên cười cười với cô, nói: “Khi đó anh đã nghĩ, tôm hùm ngon như thế nhất định phải dẫn em đi ăn cùng, rốt cuộc bây giờ đã có cơ hội. Vé máy bay anh đã bảo Tiểu Trương đi đặt rồi, em thu xếp mọi thứ một chút đi, chúng ta thuận tiện trải qua lễ Giáng Sinh ở New York luôn.”

Bùi Anh: “…”

Cách sống của kẻ có tiền này, cô cần phải cố gắng thích ứng thôi.

Cuộc sống luôn luôn có mấy hành trình chỉ cần nói là đi được như vậy, ngay hôm sau Bùi Anh liền đặt chân lên mảnh đất New York. Ngược lại với ban ngày ở trong quán rượu, buổi tối lại bị Tống Nam Xuyên bắt lại, lái xe đến nhà hàng Tây anh thường xuyên tới kia.

New York là một đô thị quốc tế hóa lớn, lễ Giáng Sinh cũng là ngày lễ của quê hương bọn họ, trên con đường nhộn nhịp bao phù đầy hơi thở giáng sinh. Đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Anh đến New York, dọc theo đường đi vì nhìn thấy những người bản địa vẫn vô cùng bình thường nên cũng sợ hãi thán phục.

Sau khi đến nhà hàng Tây, đầu bếp chính tự minfhh đến mời Tống Nam Xuyên chọn món ăn. Hắn trông thấy Tống Nam Xuyên mang Bùi Anh đến, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh ngộ ra: “A, vị nữ sĩ xinh đẹp này, cô chính là người yêu của Tống sao? Lần trước cô không đến dùng cơm cùng cậu ta, ngay cả cơm Tống cũng không ăn no.”

Hắn nói tiếng Anh, Bùi Anh lập tức bối rối. Mặc dù lúc trước Tống Nam Xuyên đã dạy cô đọc lời kịch tiếng Anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến trình độ kém tiếng Anh mười năm vẫn như một của cô.

Ánh mắt giống như cầu cứu của cô nhìn về phía Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên đang xem thực đơn, thu hồi ánh mắt từ trên thực đơn về, Tống Nam Xuyên ngước mắt nhìn cô nói: “Biện pháp tốt nhất để rèn luyện khẩu ngữ đó là nói chuyện cùng với dân bản xứ.”

“… Nhưng mà, em hoàn toàn không nghe hiểu anh ta đang nói gì, chỉ nghe hiểu mỗi cái beautiful lady.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Thật ra cô lại rất biết bắt đúng trọng điểm mà nghe đấy.

Anh cười khẽ một tiếng, nói với cô: “Ừ, cậu ta đang khen em xinh đẹp đó.”

“Vậy em chỉ cần nói cám ơn là được rồi sao?”

“Ừ, nhớ kỹ cách phát âm mà anh dạy em lúc trước.”

“Vâng.” Bùi Anh hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói với đầu bếp chính một câu, “Thank you.”

Đầu bếp nghiêng đầu cười với cô, Tống Nam Xuyên ho nhẹ một tiếng, dùng tiếng Anh lưu loát điểm món ăn. Sau khi đầu bếp chính rời đi, Bùi Anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, dáng vẻ anh nói tiếng Anh thật là gợi cảm.”

“Vậy sao?” Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút, “Vậy sau này lúc chúng ta làm anh đều nên nói tiếng Anh sao?”

“… Không cần, cám ơn.”

“Đêm nay có thể thử xem.” Thoạt nhìn Tống Nam Xuyên có chút chờ mong.

Bùi Anh: “…”

Thử cái quỷ nhà anh ấy!

Sau khi món tôm hùm mà Tống Nam Xuyên vẫn tâm tâm niệm niệm được bưng lên, Bùi Anh vẫn không nhịn được chụp một tấm hình, đăng lên weibo.

Bùi Anh v: Anh Tống đột nhiên nói muốn đến New York ăn tôm hùm, thuận tiện trải qua lễ Giáng Sinh [cười trộm] [cười trộm] [cười trộm]

Sau khi đăng xong cô liền logout, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực của mình, nhưng đám bàn trên weibo trên mạng đều đang bùng nổ.

“… Tôi cũng đột nhiên muốn đi nước Pháp nghe ca kịch một lần!”

“Bùi Bùi, cậu thay đổi, trước kia cậu không phải một người chỉ cần một lời không hợp liền [bye bye] người vẫn ân ái với mình như vậy, thật nhớ cậu chỉ biết ăn thịt, đơn thuần không giả bộ của trước kia.”

“Anh Tống đúng là quá bá đạo [cười khóc] Bùi của tôi gả vào nhà giàu có, cảm ơn [cười khóc].”

“Tổng giám đốc Tống thật yêu dáng vẻ của anh, hâm mộ [đáng thương].”

“Phần ân ái này nở thì cho tôi 82%, 18% còn dư lại sẽ lấy 666 cách khác nhau đưa cho cậu, gj.”

“Cho nên Bùi Bùi à, rốt cuộc cậu vẫn muốn ân ái hay là khoe của đây [tức giận mắng]. Con chó độc thân không có tiền không có đàn ông đá một cái ngã lăn chén thức ăn cho chó bằng vàng này [tức giận mắng].”

“Bùi Bùi Bùi Bùi, tôi tới giục kết hôn nè [đáng yêu] Khi nào thì kết hôn với anh Tống vậy [đáng yêu] Đừng để cho anh Tống đợi quá lâu nha ~~”

“Thấy sắp có chuyện tốt, không tới ba tháng ắt có tin vui [doge] Đặt lời tiên đoán này lên đây trước [doge].”

“Bùi Bùi, lễ Giáng Sinh vui vẻ ~ Chơi ♂ thật ♂ vui cùng tổng giám đốc Tống ở New York nhá ~”

Sự thật chứng minh, tổng giám đốc Tống thật sự là chơi vô cùng vui sướng, nói muốn nói tiếng Anh, liền không gọi là bảo bối nữa mà gọi là baby.

Bùi Anh: “…”

Vẻ mặt tràn đầy vạch đen.

“Here.” Tống Nam Xuyên dùng tư thế chọc người mà dựa vào đầu giường, vẫy vẫy tay với Bùi Anh. Bùi Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tống Nam Xuyên khẽ nhướng lông mi bên trái lên, kéo tay cô một cái qua đây, áp cô dưới người: “Anh vẫn nên nói tiếng Trung đi, trình độ Anh văn của em quả thực là có hạn.”

Bùi Anh: “…”

Cô tức giận quay đầu đi, muốn tránh nụ hôn của Tống Nam Xuyên, tay phải của Tống Nam Xuyên đã cầm sẵn cằm của cô, quay đầu của cô về: “Làm sao vậy?”

Anh nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cô, Bùi Anh cau mày, nhìn anh nói: “Không muốn để ý đến anh!”

Tống Nam Xuyên cười cười, cúi xuống. Người dán môi cô nói: “Vậy chúng ta không nói lời nào, dùng thân thể trò chuyện là được.”

Bùi Anh: “…”

Cô không muốn “trò chuyện” cùng anh, bất kể là hình thức gì!

Nhưng mà đương nhiên, cuối cùng Tống Nam Xuyên vẫn tiến hành “trò chuyện” vô cùng vui vẻ với cô.

Sau lễ Giáng Sinh, Tống Nam Xuyên liền mang Bùi Anh về nước, lúc này Bùi Anh mới tin tưởng, anh thật sự chỉ muốn đi New York ăn tôm hùm mà thôi.

Thoáng cái lễ Giáng Sinh đã trôi qua, ngay sau đó chính là tết Nguyên Đán, mười hai tháng thoáng một cái đã qua đi, cách lễ mừng năm mới cũng không xa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.