Bạch Tuyết nghe Nhiếp Phong nói câu “ tình thế bắt buộc” thì đột nhiên cô cảm thấy tức giận và buộc miệng nói với anh “chết đi”.
Nhiếp
Phong cười ranh mãnh, ngang ngược lấy tay mình nâng đầu Bạch Tuyết lên
và hung hăng hôn vào đôi môi vừa mới cả gan mắng anh.
Trong quán
cà phê, không khí mập mờ cùng tiếng thở gấp của Bạch Tuyết vang lên,
đầu óc cô trống rỗng, trong lòng cô cũng đang tự hỏi rằng đã xảy ra
chuyện gì.
Nụ hôn chỉ kéo dài khoảng sáu bảy giây mà thôi, nhưng
Nhiếp Phong hành động thật nhanh không cho cô có cơ hội bỏ đi. Sau khi
đạt được mục đích, anh mới buông Bạch Tuyết ra và rời khỏi quán cà phê.
Anh vừa buông Bạch Tuyết ra, miệng cô mở rộng để hít thở không khí đồng thời cô cũng tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy.
Tên khốn kiếp này, cô muốn cho tên khốn này một bạt tai ngay lập tức.
”Nhiếp...... Nhiếp Phong.” Bạch Tuyết cực kỳ tức giận, cô hét to một tiếng.
Nhiếp
Phong đi vào một căn phòng kế bên quầy thu ngân, anh gật đầu mỉm cười
với dì Khương vốn đang trốn trong phòng “ Chủ nhiệm Khương, hay là tôi
lái xe đưa dì về được chứ?”
Mới vừa chứng kiến một màn hôn say
đắm giữa Bạch Tuyết và Nhiếp Phong, bà vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại
quay được cảnh tượng kia, ngây người đứng đó. Đến khingẩng đầu lên
nhìn thấy Nhiếp Phong, bà mới tỉnh táo đôi chút.
Nhiếp Phong nhìn
lướt qua dì Khương, khoé môi dần nở rộng, cười thật tươi, “Dì Khương,
dì có thể gửi cho tôi đoạn video này được không?”
Thì ra là vì lời uỷ thác của mẹ Bạch Tuyết nên dì Khương dùng điện thoại quay lén những tình tiết ly kỳ vừa xảy ra lúc nãy.
Khi
nhìn thấy Bạch Tuyết và Nhiếp Phong cùng đứng lên, dì Khương cho là bọn
họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, lại thấy Nhiếp Phong bước đến quầy
kêu thêm hai ly gì đó. Nghĩ vậy, nên bà mới lấy điện thoại ra để quay
video. Nào ngờ lại quay được cảnh bạo tình kia.
Nhiếp Phong sững sờ chạy theo dì Khương ra ngoài, nhìn cô nhân viên phục vụ kia nói, “Chầu này do vị tiểu thư kia tính tiền.”
Bạch
Tuyết cũng dần tỉnh táo, chuẩn bị xách túi đứng lên bước ra về, thì cô
nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi tới trước mặt cô, nói, “Xin lỗi, tiểu
thư, nhưng người lúc nãy nói rằng bàn này sẽ được cô tính tiền.”
Má...... Trong lòng Bạch Tuyết tức giận đến nỗi muốn phun ra câu chửi tục.
Thật
là một tên đàn ông ti tiện. Ai đời đi xem mắt mà lại để phụ nữ trả
tiền, mà lại trả tới hai bàn. Anh không biết cô cũng đang trong thời kỳ
thất nghiệp hay sao?
**
Đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt mà lại bị người khác cưỡng hôn. Việc xấu hổ này, cô không thể để mẹ Bạch biết được.
Vì
sao ư? Bởi vì mẹ Bạch đang nôn nóng muốn gả cô đi, nếu mẹ Bạch biết
được chuyện này, chắc chắn bà sẽ thừa cơ đòi anh ta phụ trách.
Cô
vốn nghĩ rằng dì Khương sẽ kể chuyện hôm đó cho mẹ Bạch nghe, mà dì lại
cũng có video quay được cảnh Nhiếp Phong cưỡng hôn mình ngay giữa ban
ngày ban mặt, nên cô lo lắng, trong lòng thấp thỏm không yên….
Ở một nơi khác, Tư Hoài Dương đang tiễn bạn gái lên máy bay. Tiễn xong, cậu chạy đến tìm người bạn thanh mai trúc mã để tâm sự.
”Cậu rảnh sao?” Bạch Tuyết miễn cưỡng liếc Tư Hoài Dương, bỏ khoai tây chiên vào miệng, cầm remote TV để chỉnh kênh.
Một
chiếc áo ngủ rộng thùng thình trong thân hình nhỏ bé, tóc búi cao, dung
nhan không quá xấu nhưng trông cũng suy sụp, đôi chân không mang vớ gác
lên trên bàn, bên cạnh còn có rất nhiều đồ ăn vặt….. Đây chính cuộc
sống của cô, cuộc sống của một otaku (chui trong nhà) điển hình.
”Chậc
chậc.” Tư Hoài Dương lắc đầu, điệu bộ vô cùng đau đớn, “ Tiểu Bạch, cậu
thật hư hỏng, tên kia vứt bỏ cậu khiến cậu tổn thương lớn như vậy sao?”
Bạch
Tuyết cầm remote ti vi gõ lên đầu Tư Hoài Dương một cái, tức giận nói:
”Tớ đang nghỉ ngơi, để tớ thoải mái một chút được không?”
”Nếu muốn thì sao lại không đi chơi với ba mẹ cậu?” Tư Hoài Dương xoa đầu, nói “Hay là cậu cũng đi tìm việc làm đi.”
”Ba
mẹ đi chơi xã giao bên ngoài, tớ đi theo làm gì? Đi để xách đồ à?” Bạch
Tuyết ăn khoai tây chiên, mất hứng nói, “Hơn nữa tớ cũng đã tìm hiểu kỹ
rồi về mấy công ty kia rồi. Hôm nay thứ bảy người ta nghỉ, không có sắp
xếp phỏng vấn.”
”Vậy cậu cũng có thể ra ngoài đi dạo phố mà, hay là hẹn bạn bè ăn cơm.” Tư Hoài Dương không thích nhìn Bạch Tuyết lười biếng.
Bạn
bè sao? Bốn năm trước, khi bị Đái Kiều Nghiên cho mình một bạt tai, bị bạn bè lời ra tiếng vào nên cô cũng
không dám liên lạc với bạn bè nào cả.