Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Quyển 1 - Chương 57: Khách đến​




Tần Lạc lật đi lật lại tư liệu trên tay: “Có phải chưa được đầy đủ đúng không?”

Cố Nam Châu gật đầu: “Còn phải qua hai ngày nữa mới đến, đến lúc đó mình đưa đến cho cậu.”

Tần Lạc không cảm thấy gì: “Được! Chỉ phiền cậu lại đi một chuyến.”

Cố Nam Châu dịu dàng cười: “Nên vậy.”

Khi hai người đã nói chuyện xong chuẩn bị rời đi, lại gặp “Người quen“.

Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần.

Từ sau đêm hai người tan rã trong không vui đó, Hoắc Cẩm Dương trở về bị ba hung hăng giáo huấn một phen, nói anh ta không nên làm cho Giang Ánh Thần tức giận, cô ta một lòng vì anh, tương lai nhất định là vợ hiền, thậm chí còn là trợ thủ giỏi giúp anh đi lên thành công...

Mặc dù trong lòng Hoắc Cẩm Dương không vui, nhưng lời của ba cũng nhắc nhở anh không thể buông lỏng.

Anh ta nghĩ tới, chỉ cần mình có thể ngồi lên vị trí kia, muốn người phụ nữ nào, muốn cuộc sống gì còn không phải do bản thân quyết định sao.

Giống như vua cổ đại, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà nhiều hoàng tử đầu rơi máu chảy, chỉ vì ngồi lên vị trí tượng trưng nắm trong tay quyền lực tối cao, muốn người nào, cũng chỉ cần một câu nói.

Thế cho nên buổi sáng hôm sau, anh ta đến nhà họ Giang xin lỗi Giang Ánh Thần, dô dành cô! Đối với anh ta không phải là việc khó gì.

Mặc dù tính tình Giang Ánh Thần ngang ngược, nhưng sau khi anh ta tấn cống liên tục hai ba ngày, cũng hết giận rồi.

Buổi tối hôm nay hai người cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Thanh toán xong chuẩn rời đi phát hiện ánh mắt bạn trai nhìn chằm chằm vào một đối nam nữ, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm cô gái kia!

Cô gái trời sinh nhạy cảm khiến cho cô ta ý thức được cô gái này nhất định có quan hệ với Hoắc Cẩm Dương.

Tần Lạc chỉ muốn làm như không phát hiện Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần, mặc dù lần đó không chân chính thấy rõ mặt mũi của Giang Ánh Thần, nhưng Hoắc Cẩm Dương có thể mang phụ nữ ra ngoài cũng chỉ một mình cô ta!

Hơn nữa gương mặt với quần áo cô ta, rất khó không để cho người ta dò số chỗ ngồi.

Cố Nam Châu cũng đã nhận ra Tần Lạc khác thường, nhìn đôi nam nữ đối diện kia là người cô ấy quen biết, thậm chí còn có quan hệ không tầm thường.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy Tần Lạc nhỏ giọng nói câu: “Giúp mình một việc.”

Anh thân sĩ trả lời: “Được.”

Tần Lạc vội vàng đưa tay kéo cánh tay Cố Nam Châu, bây giờ cô chỉ muốn khẩn trương rời khỏi nhà hàng, thật sự không muốn nhìn Hoắc cặn bã dù chỉ một giây.

Hoắc Cẩm Dương dường như không muốn dễ dàng buông tha cô như vậy, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên chào hỏi cô: “Đã lâu không gặp! Bạn trai em?”

Tần Lạc hít một hơi, tại sao có người đàn ông đê tiện như vậy?

Trước mặt bạn gái hiện tại chào hỏi với bạn gái trước?

Anh ta không sợ bạn gái hiện tại tức giận?

Nhưng người ta đã hỏi, cô không thể không phản ứng, chỉ có thể lạnh nhạt đáp: “Đúng.”

Dứt lời thì muốn lôi kéo Cố Nam Châu nhanh chóng lách người.

Hoắc Cẩm Dương liếc mắt đánh giá trên dưới Cố Nam Châu một cái: “Ánh mắt em chọn đàn ông không tệ! Vị tiên sinh này nhìn có chút quen mặt, không biết làm nghề gì.”

Cố Nam Châu tao nhã mở miệng: “Luật sư.”

Khi ba người nói chuyện, Giang Ánh Thần vẫn quan sát đánh giá vẻ mặt Tần Lạc, cô ta phát hiện đối phương dường như rất chán ghét Hoắc Cẩm Dương, từ đầu không muốn nhìn anh ta, ngược lại là Hoắc Cẩm Dương vẫn không ngừng hỏi người ta.

Lập tức vô cùng thân thiết kéo cánh tay bạn trai, làm nũng nói: “Cẩm Dương, anh quan tâm người ta như vậy, sẽ không phải là bạn gái trước của anh chứ?”

Lời cô ta vừa thốt ra khỏi miệng, không khí nhất thời bị đóng băng.

Giữa hai lông mày Cố Nam Châu lướt qua hiểu rõ không dễ dàng phát hiện, thật ra đại khái anh cũng đoán được.

Giọng Tần Lạc trong veo mà lạnh lung: “Mọi người đều phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ giống như tuổi tác đi qua, đã sớm không tồn tại nữa, mỗi người cần phải trân trọng!”

Sau đó, lôi kéo Cố Nam Châu nhanh chóng rời đi.

Lần này, Hoắc Cẩm Dương muốn cản cũng không ngăn được.

Anh ta nhìn bóng lưng Tần Lạc dường như mang theo một chút không cam lòng, những cảm xúc này hoàn toàn bị Giang Ánh Thần nhìn thấy.

Cười lạnh nói: “Hoắc Cẩm Dương anh được lắm! Vừa nói lời ngon tiếng ngọt với tôi, vừa nhớ mãi không quên bạn gái bình dân trước của anh! Ngược lại anh giấu diếm tôi thật kỹ!”

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương không ngừng kêu khổ, chỉ có thể dỗ dành nói: “Ánh Thần, em nghĩ đi đâu vậy, làm sao anh có thể lại nhớ mãi không quên cô ta chứ? Cô ta ngay cả xách giày cho em cũng không xứng! Nhưng gặp lại bạn gái trước chào hỏi bình thường có phải không? Hơn nữa, em nghĩ lại xem! Anh cũng không ở phía sau lưng em chào hỏi cô ta càng thêm chứng minh giữa bọn anh bình thản không có bất kỳ chuyện gì mà người khác không thể nhìn.”

Giang Ánh Thần cười lạnh: “Đúng không? Tốt nhất là như vậy!”

Hoắc Cẩm Dương vội vàng giải thích: “Mắt thấy là thật, vừa rồi anh có hành động gì vượt quá phép tắc không?”

Giang Ánh Thần nhếch môi mỉa mai nói: “Mắt thấy là thật? Anh nhớ mãi không quên với người ta, nhưng người ta lại vô cùng chán ghét anh? Đây là chuyện tôi nhìn thấy thật!”

Hoắc Cẩm Dương luôn miệng kêu oan uổng: “Ở trong mắt em, anh thậm tệ như thế sao? Tần Lạc cô ta là ai chứ? Có chỗ nào đáng giá để anh nhớ mãi không quên?”

Giang Ánh Thần bán tín bán nghi với lời nói của anh ta: “Tốt nhất lời anh nói là thật! Nếu không...”

Cô ta nhớ, bạn gái trước của anh ta tên là Tần Lạc.

*****

Sau khi từ nhà hàng đi ra, Tần Lạc buông cánh tay Cố Nam Châu ra, vẻ mặt xin lỗi nói: “Luật sư Cố, thực xin lỗi! Vừa rồi để cho cậu đóng giả làm bạn trai mình, mình “

Vẻ mặt Cố Nam Châu sâu xa, nhếch môi: “Có lẽ ngày nào đó mình cũng cần cậu giúp đỡ, đến lúc đó cậu cũng đồng ý với mình là được.”

Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy chủ ý này rất tốt, cô không thích thiếu nhân tình của người khác, như vậy là có thể trả nợ rồi.

”Được!”

Cố Nam Châu dịu dàng nở nụ cười, tính cách cô gái trước mắt trong sáng, bất kỳ cảm xúc gì đều để ở trên mặt, không có tâm cơ gì.

Nhưng Tần Lạc lại cảm thấy cậu ta rất dễ tiếp xúc, nói chuyện làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nếu không phải bây giờ mình đã động tâm với Đại Ma Vương.

Có lẽ cô sẽ cảm thấy luật sư Cố là một người bạn trai rất tốt.

Thẳng đến khi tách ra, Cố Nam Châu không có hỏi đến chuyện riêng về bạn trai cũ của Tần Lạc, mặc dù hai người chỉ là bạn học lâu ngày gặp lại, còn không quen thuộc đến mức có thể tùy tiện tán gẫu chuyện riêng.

Cậu ta cũng sẽ không cưỡng ép, đồng thời, từ tình hình vừa rồi, Tần Lạc dường như rất chán ghét người đàn ông kia, từ đầu không cho anh ta chút sắc mặt hoà nhã.

Ngược lại người đàn ông kia nhớ mãi không quên với cô.

Nhìn tướng mạo, người đàn ông kia có chút giống cháu trai trưởng nhà họ Hoắc Hoắc Cẩm Dương thời gian trước thường xuyên lộ diện ở trong tầm mắt công chúng.

Tần Lạc đi làm ở bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An, cháu trai trưởng nhà họ Hoắc là bạn trai cũ của cô ấy?

Thật đúng là thú vị.

Về đến nhà Tần Lạc thả lỏng ngã ở trên ghế sofa, gần đây hết chuyện này lại xảy ra chuyện khác, cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ.

Cô là người phụ nữ kiên cường của ** thế kỷ mới, tuyệt không có thể bị đàn ông dắt đi!

Nếu Đại Ma Vương chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình, cô liền cùng anh chơi đùa!

Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Cô hoảng sợ chợt nhảy dựng lên, lại phát hiện không phải Đại Ma Vương gọi đến, mà là số lạ, suy nghĩ một chút vẫn nên nhận: “Alo?”

”Chị! Muốn gọi điện thoại cho chị thật không dễ dàng! Nghe nói bây giờ chị đi làm ở tập đoàn Đế An?” Giọng Đồng Ngữ Phỉ dù có một trăm năm không nghe cũng tức khắc có thể nhận ra.

Tần Lạc tức giận nói: “Không có việc gì thì tôi cúp.”

Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: “Chị! Nếu chị gác điện thoại thì ngày mai em đến tập đoàn Đế An tìm chị, dù sao em cũng biết rõ vị trí tập đoàn Đế An, em không tin tìm không được chị!”

Tần Lạc tức giận hít một hơi thật sâu: “Đồng Ngữ Phỉ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Đồng Ngữ Phỉ nở nụ cười: “Chị, chị nói xem, em có thể có mục đích gì! Không phải là muốn gặp chị một lần thôi! Ba mẹ đều rất nhớ chị, hi vọng chị có thể về nhà ăn một bữa cơm, yêu cầu đơn giản như vậy, chị sẽ đồng ý chứ?”

Tần Lạc căn bản không tin ba với mẹ kế sẽ nhớ mình: “Tôi bận rộn nhiều việc.”

Đồng Ngữ Phỉ còn nói: “Chị, dù thế nào chúng ta là người một nhà, nếu chị tuyệt tình như vậy bị các đồng nghiệp biết cũng không hay, chị nói đúng không?”

Uy hiếp trắng trợn như vậy làm cho Tần Lạc rất khó chịu, nhưng vì không để cho Đồng Ngữ Phỉ làm ảnh hưởng đến công việc của mình, cô chỉ có thể đồng ý với cô ta: “Được, tối mai tôi sẽ rút ra thời gian trở về một chuyến.”

Đồng Ngữ Phỉ nhất thời cười tươi như hoa: “Chị, em sẽ bảo thím Trương làm ăn đồ ăn chị thích nhất...!”

Vẻ mặt Tần Lạc chán ghét: “Cúp.”

Trong nháy mắt cúp điện thoại kia, cô thở thật dài, gặp phải người nhà như vậy, hàng năm cô đều tránh được thì nên tránh, đỡ phải xảy ra không vui.

Ài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.