Editor: nhock’
Trong
gian phòng đó, có quá nhiều hồi ức, có bi thương, cũng có vui vẻ,
Tiêu Tề kỳ thực cũng không phảirất thích chỗnày, bởi vì nơi này,
chứa đựng quá nhiều kí ức đau khổ đã qua, anh ta cũng không hi vọng Thần
Hi sẽ nhớ lại quá khứ trước kia.
Nếu như quên mất, sẽ tốt hơn nhiều?
Ngôi
nhà nằm trong thị trấnnhỏ này cũng thuộc khu vực quản lý của tập đoàn
hỏa vân, nơi đây cũng được xem như là một trụ sở của tập đoàn Hỏa Vân,
toàn bộ thị trấn nhỏ không có một ngoại nhân, tất cả đều là người trong
tập đoàn, người lãnh đạo, đặc công, sát thủ, tùy tiện đụng phải một tiểu
cô nương cũng không thể xem thường được.
Ở nơi này có xe lửa và sân ga và đây cũng là phương tiện bọn họ thường dùng nhất để đi lại.
Trấn
nhỏ có mấy trăm người, chiếm diện tích cũng rất lớn, chớ nhìn bề ngoài
màxem thường thị trấn nhỏ này, cho dù là một con ruồi bay vàobọn họ
cũng có thể biết được, Hạ Thần Hi có thể thuận lợi về đến nhà, đó là bởi
vì hệ thống máy vi tính của tập đoàn Hỏa Vân có thể tự động phân biệt
được gương mặt của Hạ Thần Hi.
Thần Hi là một phần tử thuộc về thị trấn nhỏ này.
Phương
Đông đang ở trong vườn hoa cây ngô đồng trong thị trấn xem báo vừa được
người đưa báo mang đến, bên cạnh là một ly cà phê, bộ bát đũa dùng để
ăn, anh ta vừa mới dùng qua bữa sáng, hiện tại đang uống cà phê và xem
báo, Âu Dương thương thế đã tốt hơn rất nhiều nên đến tìm anh ta.
Bị trọng thương, người gầy đi một vòng, thoạt nhìn không có tinh thần gì cả.
Phương
Đông đầu cũng không ngẩn lên, chí nhàn nhạt nói: Thương thế của cậu còn
chưa có tốt, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
”Tôi có chuyện cần nói với cậu.” Âu Dương nói, sắc mặt ra vẻ rất nghiêm túc.
Phương
Đông mở báo ra, chính là tin tức tài chính mới nhất của cao ốc Đường
thị, gần đây phong ba trong giới thương nghiệp của thành phố S thi nhau
nổi lên, tập đoàn Lâm thị cùng Vân thị bất hòa, Đường thị trước giờ vẫn
đứng vững nhưng lần này lại đứng trước nguy cơ phá sản, thương chiến
kịch liệt diễn ra.
Còn có một đại sự nữa.
Trong lần tiến hành bỏ phiếu thị trưởng của phố S, Vân Dật đã trúng cử.
Bắt
đấu từ bây giờ Đường môn đã chính thức lấn chân đến chính giới, sau này
thế lực của Đường môn, sẽ tiến thêm một bước dài, vì mọi uy quyền của
thành phố đều nằm trong tay Vân Dật, chỉ sợ bọn họ sẽ hành động ngày
càng táo bạo hơn nữa.
Đường Bạch Dạ xém chút nữa mất mạng, đã tạo
cho Đường thị một kích trí mạng, may mắn, công ty có uy tín và thời
gian thành lập đã lâu nên đã chịu đựngđược và vượt qua được giai đoạn
khó khăn nhất này.
”Nói đi.” Phương Đông cầm lên cái ly, uống một
ngụm cà phê, mắt vẫn như cũ nhìn thẳng vào tờ báo trong tay, không có
ngẩng đầu lên.
”Phương Đông, tôi nhìn thấy Hạ Thanh.” Âu Dương
trầm giọng nói, “Mặc dù đã bảy tám năm không gặp, bề ngoài của Hạ Thanh
khi lớn đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn có thể khẳng định rằng Thần
Hivà Hạ Thanh nhất định đã gặp nhau và là Hạ Thanh đã cứu Thần Hi.”
Phương Đông nhàn nhã buông tờ báo xuống, nhàn nhạt nói, “Chỉ là việc này?”
”Tôi
âm thầm tra xét một chút thân phận của Hạ Thanh, bây giờ Hạ Thanh là
người của tổ chức chống khủng bố, hơn nữa chuyên môn tiêu diệt đặc công
của tập đoàn Hỏa Vân cùng tổ chức Vương Bài. Thân thủ Hạ Thanh bây giờ
cùng Thần Hi của lúc trước so sánh, chỉ có hơn chứ không kém.” Âu Dương
rất lo lắng nói.
Năm đó tất cả những việc làm dồn ép, áp bức của
bọn họ đối với Hạ gia, tuy Hạ Thanh nhỏ tuổi nhất trong nhà nhưng lại là
người rõ ràng nhất cảm giác khi bị dồn vào con đường chết mà không còn
lối thoát. Nên đã đem lạikích thích rất lớn đối với cô ấy, kiếp này
nếu muốn làm cho Hạ Thanh buông tha việc báo thù, sợ rằng không có khả
năng. Hạ Thanh hôm nay là người của tổ chức chống khủng bố, trước đây
lại biết nhiều chuyện của chúng tatừng làmnhư thế vậy chúng ta nên
tính sao bây giờ.?
Sợ rằng, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Năm
đó lúc Hạ Thanh rời đi, mặc dù chỉ có mười hai tuổi, nhưng một đứa bé
từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh của hắc đạo thì lại khác nhau
rất xa với những đứa bé khác, mười hai tuổi đã thấy qua người chết mãi
màquen mắt cùng đứa nhỏ mười hai tuổi bình thường cũng không phải là
cùng cấp bậc với nhau, Hạ Thanh mười ba tuổi liền đã bắt đầu kiếp sống
sát thủ.
Hạ Thanh đúng là một hạt giống dành cho hắc đạo tốt nhất mà trời cao đã tạo ra.
Có Hạ Thanh, bọn họ thực sự không cách nào có thể an tâm được.
”Đây
không phải là bí mật gì, tôi đã sớm biết.” Phương Đông nhàn nhạt nói,
giọng điệu rất tĩnh lặng và nhẹ nhàng, “Hạ Thanh là người của tổ chức
chống khủng bố, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cậu
không cần buồn lo vô cớ như thế nữa.”
”Cậu xác định?”
”Rất
xác định.” Phương Đông nói, con gái Hạ gia, muốn làm một việc, nếu
không nắm chắc được thành công thì sẽ không làm, bây giờ chỉ còn lại hai
người là Thần Hi cùng Hạ Thanh, trong đó có một người thì đã hoàn
lương, hoàn toàn thoát khỏi hắc đạo đã nhiều năm rồi.
Một người thì dấn thân vào sự nghiệp chống khủng bố, chuyên cùng phần tử khủng bố đối nghịch.
Vì vậy thế sự khó liệu không ai có thể biết trước được sắp tới sẽ như thế nào cả.