Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang

Chương 16




Nhìn chính mình bị một thẳng nhãi ranh đánh ngã, Rakefi trong lòng ấm ức tràn ngập, anh đối với nó bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh đào nham hiểm hiện lên tia máu giận dữ nhưng cũng mang theo ý cười.

Nó cũng phản ứng Rakefi bằng cách đấu mắt, đôi mắt thạch anh trong suốt mà lạnh lẽo quỷ dị, ánh mắt chết chóc, chẳng hề mang một tia cảm xúc nào khiến người người sợ hãi, ánh mắt tựa hồ như Tử Thần đoạt mệnh.

"Ngươi dám đánh ta?" Rakefi rít lên qua kẽ răng

"Tại sao không? Tốt nhất là ngươi cút, bằng không đừng trách ta độc ác!" nó lạnh nhạt nói, nhếch môi đầy khiêu khích

"Ngươi có quyền gì mà lên mặt với ta?"

"Không cần biết! Ngươi mau cút trước khi ta mất kiên nhẫn."

"Ta-không-đi!"

Đối với độ cứng đầu của Rakefi, nó như tức đến điên lên, đem thần kiếm Bạch Hổ hiện ra, giơ tay lên cao một chút, lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh bạc lạnh như băng đã kề sát vào cổ Rakefi, cắt một đường không quá sâu, anh khẽ câu mày vì đau, nhìn lưỡi kiếm đang nhiễm hồng trên cổ mà không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

Ách... Cái này không phải là thực sự muốn giết người sao?

"Có gì thì từ từ nói, đừng động thủ a! Ta đi."

Rakefi cười giả tạo, sắc mặt trắng bệnh nhìn nó, nghiêng người lùi về sau né lưỡi kiếm rồi quay lưng đi, phong thái rất chi trang nhã, 3 chân 4 cẳng chạy mất dạng.

Nó nhìn Rakefi bỏ chạy mà bật cười, nó không nghĩ tới một kẻ nham hiểm, âm mưu Rakefi lại có lá gan nhỏ như thế. Chỉ bị dọa một chút thì đã sợ cong đuôi chạy mất, người như Rakefi thì sao có thể làm nên chuyện lớn gì chứ.
。。。

"Đồ ngốc! Anh mở mắt được rồi, không cần giả chết!" Nó hừ lạnh, thượng cánh tay véo mạnh vào mũi hắn không thương tiếc.

Hắn đau tới nhe răng trợn mắt, đôi mắt hổ phách long lanh nhìn nó đầy uất ức, nhẹ nhàng một chút gỡ bàn tay của nó khỏi chiếc mũi đang đỏ lên của mình, ôn nhu như ngọc, đối với nó cười một cái tựa như nắng thu chiếu rọi.

"Em thực độc ác! Cư nhiên hành xử với bệnh nhân như vậy a?" hắn vểnh môi

"Ừ! Như vậy thì đã sao? Bệnh nhân như anh thì cần gì phải đối xử tốt!" nó lạnh nhạt nói, ngón tay nhỏ nhắn hờ hững đặt lên môi hắn "Bất quá cái này... Có cần em lau đi không!"

"Ân... Cần a!" hắn chớp mắt nhìn nó rồi gật đầu lia lịa.

Nó nhếch môi, đem tay đặt lên trụ cột sau lưng hắn, ép hắn ở giữa, cúi người thấp một chút hôn lên môi hắn, cánh môi nhỏ xinh màu hoa đào mạnh mẽ chiếm giữ bờ môi mỏng lạnh lẽo mang huyết sắc, nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng, lại có cả sự cuồng dã như sói sa mạc.
。。。

Nó cường hãn, hôn hắn triền miên cho đến khi hắn không thở nổi mới chịu buông tha. Ánh mắt lạnh tràn đầy ý cười, nó ngồi cạnh hắn, lấy tay kéo mảnh vải trùm trên tóc xuống, mảnh vải bị kéo xuống, lộ ra mái tóc tím nhạt. Mái tóc bồng bềnh như suối nước, từng sợi tóc mỏng tựa tơ bị gió thổi nên nhẹ nhàng bay lên, gương mặt kiều diễm, đẹp một cách yêu nghiệt, đôi mắt lạnh lẽo mị hoặc, đôi môi anh đào hé mở, gợi cảm khiến người nhìn liền muốn cắn.

"Lần sau không để chuyện khi nãy tiếp diễn. Bằng không em sẽ không tha cho anh!" nó liếc xéo

"Anh biết rồi! Tuyệt đối sẽ không có lần sau!" hắn khinh khỉnh, kéo nó tựa vào người mình rồi cười một cách si ngốc. Đây là lần thứ 2 nó chủ động hôn hắn, hắn chính vì vậy mà hạnh phúc đến cực độ a. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hễ ai động đến hắn đều bị nàng đánh cho chết đi sống lại, lần này Rakefi không chết là do gặp may thôi, tóm lại mà nói nó đích thị là một kẻ quái nhân, ngoài lạnh trong nóng khó lường trước được.

"Đang nghĩ cái gì?"

"Không... Không có gì! haha..."

"Uh, vậy thì mau đi vào trong, ăn chút thức ăn rồi tiếp tục nghỉ ngơi!"

"Em không vào?"

"Ân..."

Hắn cười cười, cúi người đem môi đặt lên trán nó một cái hôn nhẹ rồi xoay người rời đi, cước bộ nhẹ như không, chẳng hề phát ra chút tiếng động.

Nó nhìn hắn đi khuất rồi quay đi, mi tâm nhíu lại, khẽ liếc mắt hướng một góc tối của thần điện mà chăm chú nhìn. Ở góc tối đó, có một người đã theo dõi nó và hắn cùng thời điểm lúc Rakefi tới.

"Ngươi là ai? Đứng lén lút ở đó làm gì?" Sau lời nói của nó, người đó lặng lẽ bước ra, đó là một nam tử với trang phục tướng quân, mái tóc xoăn dài màu nâu.

"Thần là Minue, thần không cố ý theo dõi ngài! Chỉ là hoàng thượng cùng hoàng phi đã về. Người muốn ngài và nữ hoàng hôm sau dự yến tiệc, còn cả vị khi nãy..." Minue cung kính

Nó nghe xong, nhếch môi cười gian trá rồi rời đi, để lại Minue đứng đó với sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.