Thỏ Hoa Đào

Chương 40




Mưa càng ngày càng lớn, Kiều Duyệt Nhiên thử qua nhiều lần, cô ta ở phía sau đẩy mãi vẫn không đây được chiếc xe đó.

Dầm mưa đến cả con người trở nên khốn đốn, mái tóc của Kiều Duyệt Nhiên đã sát hết vào đầu.

Miêu Doanh Đông nhìn cô ta từ trong kính chiếu hậu, nhìn không rõ lắm, nhưng mà cô ta dù có một sức mạnh lớn, nhưng cũng từ từ mất hết, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sau, đều lọt vào trong mắt của anh ta.

Cô ta không còn cách nào, đó là sự đành chịu khi đối mặt với sự khốn khổ của cuộc sống.

Miêu Doanh Đông rõ ràng không có khởi động máy xe, nhìn vào cô ta rất lâu, anh ta lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho đội cứu hộ.

Sau đó, anh ta cầm theo cây dù bước xuống xe.

Bước đến phía sau xe, mang cây dù che trên đầu của Kiều Duyệt Nhiên.

“Dù anh tặng em đâu?” Anh ta hỏi.

“Không biết hôm nay sẽ trời mưa, không có mang theo.” Trên mặt của Kiều Duyệt Nhiên toàn là nước mưa, trái lại càng biểu hiện cô ta càng thanh tú tươi đẹp.

Miêu Doanh Đông mang cây dù che trên đầu của cô ta, kéo theo tay của cô ta rời đi, bước đến bức tường bên cạnh.

“Anh Miêu, xe của anh đêm nay phải để ở đây phải không?” Kiều Duyệt Nhiên ngây thơ hỏi.

“À, đúng rồi. Anh sẽ ở lại đây.” Tâm trạng của Miêu Doanh Đông đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, nói đùa với Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên giống như xem như thật vậy, cô ta đang suyễn nghĩ phải giải quyết chuyện này như thế nào.

“Khờ quá!” Miêu Doanh Đông nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ của cô ta, cười và nói một câu.

Xe của đội cứu hộ đến rồi, Miêu Doanh Cửu gọi Kiều Duyệt Nhiên lên xe, dưới sự trợ giúp của đội cứu hộ, anh ta đã lái được chiếc xe ra.

Chiếc xe ổn định lái trên đường.

“Anh Miêu, đi đâu đó?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

Bởi vì con đường này không phải về nhà của Miêu Doanh Đông, anh ta xưa nay cũng không đi con đường này.

“Về nhà.”

“Về nhà ở đâu?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

Theo như cô ta biết, Miêu Doanh Cửu có ba căn nhà, trong thành phố có một căn, anh ta thường ngày sẽ ở lại đó, bên trang viên có một căn nhà, còn có một căn trên núi.

Miêu Doanh Đông nhìn vào Kiều Duyệt Nhiên, “Ngôi nhà trên núi.”

Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên tỉnh ngộ “Ờ” Một tiếng.

“Theo anh đi không?” Miêu Doanh Đông hỏi.

“Em phải quay về trường thay quần áo, quần áo của em đã ướt hết cả rồi.” Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nhìn trên người mình, chắc nghĩ là, cũng làm ướt chiếc xe của Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông nhìn cô ta từ trên xuống dưới, Kiều Duyệt Nhiên cứ nghĩ anh ta sẽ lái xe đến gần trường học của cô ta, sau đó dừng xe lại, nhưng mà không có.

Anh ta tự ý lái xe đi.

Khi Kiều Duyệt Nhiên quay qua nhìn anh ta, một bên khuỷu tay của anh ta kê trên kính cửa sổ, tay đang vuốt cằm, rõ ràng không quan tâm đến Kiều Duyệt Nhiên.

Chiếc xe luôn lái lên núi.

Những cánh hoa đã khô héo, sự xanh um tươi tốt sớm đã qua đi.

“Anh ở trên núi, có sợ không? Anh Miêu?” Kiểu Duyệt Nhiên nhìn vào con đường núi thanh u và đen mù mịt, và hỏi.

“Có người ở chung với anh, anh sợ gì chứ?” Miêu Doanh Đông xưa nay trả lời rất có bản lãnh.

“Là đang nói em sao?” Kiều Duyệt Nhiên chỉ vào mũi của bản thân.

“Ừ.”

Thì ra Kiều Duyệt Nhiên như cô ta cũng còn chút công dụng.

Sau khi đến nhà, Kiều Duyệt Nhiên đến phòng vệ sinh tắm rửa, trong căn nhà này có hai phòng vệ sinh, Miêu Doanh Đông tắm trong phòng ngủ.

Trước khi Kiều Duyệt Nhiên đi tắm rửa, Miêu Doanh Đông cho cô ta một chiếc áo sơ của bản thân, cho cô ta mặc vào, sau khi tắm rửa, đến một phòng khác ngủ.

“Nơi này quả nhiên còn có giường ngủ sao?” Kiều Duyệt Nhiên ngạc nhiên hỏi.

“Không muốn có giường sao? Muốn cùng anh ngủ chung một giường sao? Anh không để ý đâu!”

Nói xong, anh ta kéo ra một cánh cửa lùa trong phòng khách.

Quả nhiên, bên trong còn có một cánh cửa lùa, lần trước khi cô ta đến đây cũng không thấy bên trong còn có chiếc giường.

Nhưng mà dù cho khi đó cô ta biết được, cũng không tính được phải ngủ chung giường với Miêu Doanh Đông.

Khi ngủ, Kiều Duyệt Nhiên đang suy nghĩ lại những thay đổi của anh Miêu, giống như đã thay đổi dịu dàng hơn trước đây, lần này gặp anh ta, anh ta không còn nhắc đến chuyện bao dưỡng, chỉ có như vậy thôi, Kiều Duyệt Nhiên, mới cảm thấy bản thân có lại chút ít sự tôn trọng.

Sáng mai, khi Kiều Duyệt Nhiên tỉnh lại, anh Miêu vẫn còn đang ngủ, Kiều Duyệt Nhiên đi làm thức ăn buổi sáng.

Sau khi làm xong, cô ta lại đứng gần cửa sổ bên ngoài ngắm phong cảnh.

Có một cảm giác như có không khí trong lành sau cơn mưa, và cơn gió mùa thu đến muộn.

Sau khi Miêu Doanh Đông thức dậy, nhìn thấy cô ta đứng ngay đó, gió đang thổi bay mái tóc dài của cô ta.

Sau khi hai người ăn sáng, Miêu Doanh ngồi xếp bằng ở phòng khách uống trà.

“Anh Miêu, hôm nay anh không đến thăm chị tiểu Cửu sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Không đi! Cố nhị chăm sóc cho em ấy thì đủ rồi, anh đi hơi dư thừa.”

Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, đúng là như vậy, “Em cảm thấy Cố nhị công tử cũng khá đẹp trai đó, rất xứng đôi với chị tiểu Cửu, hai người họ môn đăng hộ đối, ngang tài ngang sức, cũng không bao giờ có được tình yêu đẹp như vậy nữa.”

“Em cảm thấy Cố nhị rất đẹp trai sao?”

“Ừ.” Kiều Duyệt Nhiên gật đầu cười.

Con gái trẻ tuổi, đương nhiên cũng thích trai đẹp chứ.

“Em cảm thấy Cố nhị đẹp trai hay là anh đẹp trai?” Miêu Doanh Đông vốn dĩ đối với Kiều Duyệt Nhiên mập mờ trả lời những câu hỏi khác, cũng không quan tâm lắm, chỉ có câu hỏi, anh ta thận trọng quay đầu qua, đang mong đợi câu trả lời của Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, Cố nhị toả ra sự khí thế, mang theo sự đùa giỡn với đời, nhưng lại có ánh mắt kiên định, người đàn ông như thế này, là rất thu hút những đứa con gái đó, nghe Tam Nhi nói, khi đó cũng là chị tiểu Cửu chủ động theo đuổi Cố nhị đó, còn anh Miêu, có thể là tỏa ra sự cao quý, khiến người ta không dễ dàng tiếp cận.

Khó mà có được khi hai người lại nói về chủ đề nhẹ nhàng như vậy, trên mặt của Kiều Duyệt Nhiên cũng tràn đầy nụ cười, “Vẫn là Cố nhị công tử đẹp trai hơn đó!”

“Hả? Là như vậy sao?” Nụ cười của Miêu Doanh Đông đã không chạm đến đáy mắt, “Em qua đây.”

Vốn dĩ Kiều Duyệt Nhiên đứng cạnh cửa sổ, nghe được kêu gọi của anh Miêu, thì bước qua đó.

Anh Miêu ngồi xếp bằng ở dưới sàn, cô ta chỉ có thể ngồi quỳ xuống, “Sao vậy?”

“Nhích qua đây.”

Kiều Duyệt Nhiên không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.