Thỏ Hoa Đào

Chương 3




Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc cô có thứ gì chưa đưa cho Miêu Doanh Đông.

Nhìn bộ dạng vắt óc suy nghĩ của cô, Miêu Doanh Đông hỏi, “Là không nhớ ra thật à?” Hay là trộm đồ của tôi rồi không muốn trả?”

Vừa nói “trộm”, Kiều Duyệt Nhiên lập tức đã nhớ ra – tấm ga trải giường!

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên, cô cứ tưởng, những thứ này anh đều không quan tâm, cũng không nhớ.

Nhưng mà thiếu đi tấm ga đó, dĩ nhiên anh ta nhìn ra rồi.

“Tấm ga đó – làm dơ rồi, tôi đoán anh chắc cũng không cần nữa, cho nên, đã đem đi rồi!” Kiều Duyệt Nhiên vô cùng bối rối.

Cũng may Miêu Doanh Đông ngồi trước bàn, quay lưng với cô, nếu như anh thấy cô, mặt cô không biết còn đỏ đến mức nào!

“Dơ à? Tại sao dơ, bị dơ chẳng phải rửa sạch là được sao? Tại sao phải lén lút lấy đi?” Miêu Doanh Đông không chấp nhận, nhất định phải lật tấm vải che mặt của người phụ nữ bé nhỏ Kiều Duyệt Nhiên này ra cho bằng được.

Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, tại sao lại sơ, trong lòng anh không biết sao? Không phải anh không biết mà, tại sao nhất định phải lôi ra nói?

Kiều Duyệt Nhiên không trả lời được, chỉ có thể đứng đó, đung đưa áo mình.

“Lấy ra!” Miêu Doanh Đông đột nhên quay người lại, nhìn về phía sau Kiều Duyệt Nhiên, “Dù sao cũng là đồ của tôi!”

Kiều Duyệt Nhiên gật gật đầu, “Còn không, tôi để ở nhà của Tam Nhi, tự anh đi lấy?”

Nhưng câu nói này nói ra, cô lại hối hận, Tam Nhi chắc chắn sẽ truy hỏi tại sao tấm ga của anh hai cô lại giữ, việc xấu hổ như vậy vẫn là không để Tam Nhi biết, nếu như Tam Nhi biết được, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện lên.

“Cô cảm thấy như vậy hợp lí à?” Miêu Doanh Đông hỏi ngược lại Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên đã biết không hợp lí rồi, mép môi cô làm một động tác đặc biệt khó xử, vừa lúng túng vừa ngại ngùng.

Nghe ý của câu nói này, Miêu Doanh Đông sớm đã biết là tại sao dơ, anh cũng không quan tâm để Kiều Duyệt Nhiên biết.

Nhưng mà bây giờ, anh biết rõ nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ!

Đang cố ý trêu chọc giới hạn của Kiều Duyệt Nhiên.

“Là không hợp lí! Vậy khi nào tôi đem về cho anh?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Buổi chiều cuối tuần đi? Chính là ngày mốt, tôi vừa từ bệnh viện về, chắc không có việc gì!” Dù sao bây giờ không có chìa khóa nhà anh nữa, muốn “lén lút”đem về lại, đã không dễ dàng như vậy!

“Được! Cuối tuần tôi không có việc.”

Anh tiền tay cầm chìa khóa mà lúc nãy Kiều Duyệt Nhiên mang đến, để trong tay chơi đùa.

Kiều Duyệt Nhiên cắm mặt mà chạy.

Tấm ga này luôn ở trong kí túc xá của Kiều Duyệt Nhiên, dù sao, đây là tấm ga bị dơ đầu tiên của cô, vốn định cất kĩ nó đi, vĩnh viễn không dùng đến nữa!

Cô lấy một cái túi tiện ích đựng nào, để vào trong ba lô của mình, đến bệnh viện trước, thăm Hứa Thế An.

Sau khi thăm xong, cô bước ra từ bệnh viện, nhắn wechat xác nhận với Miêu Doanh Đông anh ở nhà.

Vì dù sao anh ta cũng bận trăm công ngàn việc, có thể chút việc nhỏ này, chẳng qua là nói rồi thôi, Kiều Duyệt Nhiên sợ anh quên, bản thân đến vô ích.

Nhưng mà mở wechat lên, mới thấy, tin nhắn của bản thân và anh Miêu đều bị xóa sạch.

Kiều Duyệt Nhiên bỗng giật mình, nếu như đoán không lầm, chắc là Hứa Thế An xóa rồi, nếu như chỉ là tin nhắn bình thường, tại sao anh lại xóa của mình?

Việc này không thể hỏi Hứa Thế An, dù sao Kiều Duyệt Nhiên cũng có lỗi, trong lòng nghĩ, anh sẽ không biết cô và Miêu Doanh Đông đã từng ngủ với nhau chứ? Anh sợ mình bẽ mặt à?

Là Miêu Doanh Đông đã nói gì với anh?

Hay là cuộc nói chuyện tình cờ của hai người, đã để Hứa Thế An nhìn thấy?

Trái tim của Kiều Duyệt Nhiên rối bời đến khó chịu, tay cô áp vào mặt, không dám nhìn người!

Xe đã qua hai trạm, cô mới nhớ ra việc gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông: Anh Miêu, bây giờ tôi xuất phát, anh có nhà không? Tôi muốn xác nhận lại với anh!

“Trí nhớ của tôi không kém như cô!” Miêu Doanh Đông đáp lại một câu.

Quả thực, cô lấy trộm ga giường của anh, bản thân cô đã quên mất.

Miêu Doanh Đông đang mượn cớ để nhắc nhở Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên không đáp được câu này, việc tin nhắn wechat, chỉ có thể gặp mặt, đích thân hỏi anh ta.

Đến nhà của Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên gõ cửa.

Miêu Doanh Đông chắc là vừa ngủ trưa dậy, mặc đồ ở nhà, mở cửa cho Kiều Duyệt Nhiên.

Sau khi mở cửa, anh quay người đi nhà vệ sinh, chắc là đi rửa mặt.

Kiều Duyệt Nhiên đứng ở phòng khách, hướng về phía nhà vệ sinh nói, “Anh Miêu, ga giường đem đến cho anh rồi!”

“Mở ra!” Anh vừa rửa mặt vừa nói.

“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên không hiểu, ga giường có gì để mở ra chứ.

“Mở tấm ga giường ra!”

Kiều Duyệt Nhiên đặc biệt hổ thẹn, trong lòng cực kì sốt ruột, người này đang muốn làm gì?

Anh đang lột da của Kiều Duyệt Nhiên, lại hoặc là đang lột quần áo của Kiều Duyệt Nhiên, nhất định bắt cô trần truồng trước mặt anh, anh mới vừa lòng?

“Anh Miêu –“ Lần này Kiều Duyệt Nhiên nôn thật rồi, cô nói với giọng phát khóc, vừa giận vừa sốt ruột, lại không thể làm gì!

Nói rất lớn tiếng.

Câu nói này, mới giống là một con gái 22 tuổi!

Việc không muốn làm, anh nhất định bắt làm, nhất định lột sạch sự tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Miêu Doanh Đông đang cầm chiếc khăn màu trắng lau mặt, mặt lạnh nhạt, anh không hề thay đổi ý định ban đầu, lặp lại một lần, “Mở ra!”

Kiều Duyệt Nhiên cực kì tức giận, động tác có chút mạnh bạo, cô không có kiên nhẫn mở chiếc túi tiện ích ra, trực tiếp xé nó ra, trải tấm ga giường lên tay, đưa về phía Miêu Doanh Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.