Thỏ Hoa Đào

Chương 18




Vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên và bạn trai cô đang ngồi bên kia, cười nói vui vẻ.

Sảnh của nhà hàng này rất lớn, Miêu Doanh Đông từng bước từng bước đi đến gần Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên đang đảo mắt xung quanh, lúc nhìn thấy Miêu Doanh Đông, vẫn là giật mình một cái.

Miêu Doanh Đông hai tay đút túi quần, đang từng bước từng bước tiến về phía cô!

Kiều Duyệt Nhiên vội vã đứng lên, dù sau người trước mặt cũng là chủ của cô.

Hứa Thế An cũng đứng lên, nhìn Miêu Doanh Đông.

Ánh mắt của Miêu Doanh Đông vốn không hướng về Hứa Thế An, anh nhìn Kiều Duyệt Nhiên, “Sao vậy? Đến đây ăn cơm à?”

“Đúng vậy, bạn trai em chẳng phải đã xuất viện rồi sao, ăn mừng một chút!” Kiều Duyệt Nhiên đáp.

Ánh mắt có chút lúng túng, cô không muốn để Hứa Thế An nhìn thấy Miêu Doanh Đông tuấn tú trẻ trung như thế này.

Cô không hề biết, Hứa Thế An đã biết Miêu Doanh Đông là một người trong độ tuổi khỏe mạnh.

“Miêu Doanh Đông. Chào anh!” Lần này Miêu Doanh Đông không cố ý che giấu thân phận của mình, giới thiệu rất ngắn gọn.

Vốn dĩ Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An đang ngồi đối diện với nhau, nhưng mà bàn bốn chỗ ngồi, vẫn còn hai chỗ ngồi trống.

Miêu Doanh Đông đã ngồi vào bên cạnh Kiều Duyệt Nhiên rất tự nhiên.

Miêu Doanh Cửu cũng cười cười, ngồi vào bên cạnh Hứa Thế An.

Trong lòng Hứa Thế An khá là đố kị với Miêu Doanh Đông, tuy là trong thâm tâm anh đã biết tướng mạo của Miêu Doanh Đông, nhưng mà hôm nay nhìn thấy anh ta phong thái hiên ngang, vẫn là cảm thấy trái tim như đã bị người ta bóc trần.

Miêu Doanh Cửu bên cạnh càng là khí chất át người.

Lời nói dối mà Kiều Duyệt Nhiên đã từng nói với Hứa Thế An, đã sắp bị vạch trần, sắc mặt của Kiều Duyệt Nhiên rất khó coi.

Miêu Doanh Đông cúi đầu nhìn những món ăn trước mặt, “Đã gọi những món mà hai chúng ta ăn tối hôm đó à? Hử?”

Miêu Doanh Đông ngoáy đầu, gọi nhân viên phục vụ đến, “Gọi thêm vài món.”

Anh lại gọi thêm vài món đắt nhất của nhà hàng, trong lòng Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, phải tốn bao nhiêu tiền đây, anh ta lại không nói là cùng nhau ăn hay là chia ra ăn? Ai sẽ thanh toán?”

Miêu Doanh Đông đưa mắt nhìn Kiều Duyệt Nhiên, “Lại tiếc tiền nữa à? Tôi mời!”

Tiếp đó, ánh mắt của anh chuyển về hướng Hứa Thế An, nói, “Tiểu Kiều vì anh, đã làm không ít chuyện.”

“Tôi biết!” Hứa Thế An cười nhạt, ánh mắt lại hướng về Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên hoảng sợ đến mức suýt chút rớt cả cằm ra ngoài.

Vừa đúng, điện thoại cô reo lên, để che giấu sự lúng túng của mình, cô vội vàng lấy điện thoại ra, là một tin nhắn của tổng đài, cô nói một câu, “Em trả lời tin nhắn cho người ta.”

Tay của cô gõ như bay trên bàn phím, gửi một tin nhắn cho Miêu Doanh Đông: Anh Miêu, khẩu hạ lưu tình!

Điện thoại của Miêu Doanh Đông cũng reo lên một tiếng, anh nói câu “Xin lỗi” rồi lấy điện thoại ra xem, sau đó anh bắt đầu trả lời: Khẩu hạ lưu tình là ý gì?

Điện thoại của Kiều Duyệt Nhiên lại reo lên, cô vốn dĩ đã cất điện thoại, nhưng mà bây giờ, cô và Miêu Doanh Đông đều đang cầm điện thoại xem, dù là thằng ngốc, cũng nhìn ra được là hai người đang liên hệ với nhau.

“Đừng nói chuyện của hai chúng ta ra!” Kiều Duyệt Nhiên nói.

Miêu Doanh Đông cười khẩy, cất điện thoại vào, tiếp tục nói chuyện.

Miêu Doanh Cửu luôn nhìn chằm chằm vào anh mình và Kiều Duyệt Nhiên, đang đoán giữa hai người này có gì mờ ám.

Ăn cơm xong, Miêu Doanh Đông thanh toán, bốn người phải đi về hai hướng.

Miêu Doanh Đông nói với Miêu Doanh Cửu, “Tiểu Cửu, em ra cửa chờ anh, anh có chuyện nói với Tiểu Cửu.”

Kiều Duyệt Nhiên cau mày nhẹ, nhìn Hứa Thế An.

Hứa Thế An không lên tiếng, đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà hàng.

“Nói xem, người đàn ông thứ hai của em rốt cuộc là ai vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên vẫn tức giận, vẫn là vấn đề này, anh ta vẫn chưa đủ sao?

“Anh Miêu là đang ghen thật à?” Cô đáp.

Miêu Doanh Đông quay đầu qua, nghĩ một hồi, nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Em nghĩ nhiều rồi! Nơi mà anh từng đến, người đàn ông khác cũng đến, dĩ nhiên anh phải xem thử thân phận của người đàn ông này có ngang hàng với anh không! Giường của mình sao có thể để người khác nằm lên chứ? Em nói có phải không? Tiểu Kiều?”

Ánh mắt pha trò của Miêu Doanh Đông nhìn về hướng Kiều Duyệt Nhiên, nhìn theo gân tai của Kiều Duyệt Nhiên đã sắp từ màu hồng nhạt chuyển thành đỏ tía.

Kiều Duyệt Nhiên không lên tiếng, lấy túi rồi thở hồng hộc đi khỏi.

Cô và Hứa Thế An cùng đi với nhau, đưa cô về trường.

Trên đường, Hứa Thế An nói, “Duyệt Nhiên, đây chính là chủ của em à? Hay là, em theo anh ta đi!”

Bước chân của Kiều Duyệt Nhiên khựng lại, một hồi lâu, cô nói, “Anh đang nằm mơ giữa ban ngày à? Anh ta là thân phận gì, em lại là thân phận gì? Em hiểu rất rõ!”

Hứa Thế An lại nói, “Vì vậy, nếu như thân phận ngang hàng nhau, em sẽ suy nghĩ đúng không?”

“Em không có nói như vậy!” Kiều Duyệt Nhiên bác bỏ.

Vừa đúng lúc, xe của Miêu Doanh Đông chạy ngang qua Kiều Duyệt Nhiên, nhìn thấy đôi trai gái đang yêu nhau.

Ánh mắt của Miêu Doanh Đông quay qua hướng khác.

“Anh, tay anh làm sao bị thương vậy?” Tay của Miêu Doanh Đông đã tháo băng gạc, nhưng lúc lái xe vẫn có chút bất tiện, lái rất chậm.

“À, không có gì, lần trước do anh không cẩn thận!” Miêu Doanh Đông hời hợt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.