Thỏ Hoa Đào

Chương 17




Kiều Duyệt Nhiên mù tịt hết nửa ngày, nói, “Cái gì lần thứ hai?”

“Em lấy đâu ra tiền làm phẫu thuật cho bạn trai em?” Miêu Doanh Đông ngồi trên sofa, tựa vào tay vịn sofa, hời hợt nói.

Kiều Duyệt Nhiên nghe câu nói này, giống như giọt nước tràn ly, trong khái niệm của anh ta, cô chỉ có bán thân mới có thể xoay sở được tiền sao?”

Người tầng lớp thấp kém ngoài bán thân thì không còn lối thoát nào à?

“Đúng, em đã vá màng trinh, bán cho một phú hào ở trên mạng! Sao vậy, anh Miêu rất quan tâm à? Tại sao lại quan tâm? Là ghen rồi sao?” Kiều Duyệt Nhiên vừa nói, vừa đặt chiếc túi của mình xuống, chuẩn bị vào bếp rửa tay nấu cơm.

“Anh –“ Miêu Doanh Đông đưa người về phía trước, câu nói tiếp theo, không nói ra.

Đây là lần đầu tiên Kiều Duyệt Nhiên thấy bộ dạng lép vế của anh, vốn khá giận, nhưng mà nhìn thấy anh như vậy, lại có chút buồn cười, khá là đáng yêu!

Vốn dĩ sau khi Hứa Thế An làm phẫu thuật, mấy hôm nay Kiều Duyệt Nhiên vui như được mùa, đặc biệt vui vẻ, vì vậy dù có giận, cũng không phải là giận thật, dù sao cũng đã quen với sự mỉa mai chế giễu của anh rồi.

Kiều Duyệt Nhiên đã vào bếp nấu cơm, sau khi bưng ra, cô cùng ăn với Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông lúc thì chê rau tối nay xào quá mặn, lúc thì lại nói cơm bị cứng.

Kiều Duyệt Nhiên có chút không chịu được, “Anh Miêu, Tam Nhi còn 4, 5 ngày nữa là về rồi, bệnh của bạn trai em cũng sẽ khỏi rất nhanh, có thể em phải đi chăm sóc anh ấy! Nếu như anh đã chê bai em như vậy, vậy thì em không làm ở nhà anh nữa được không?”

Miêu Doanh Đông cắt chặt răng, “Biết trả treo rồi phải không?”

Kiều Duyệt Nhiên không tiếp tục lên tiếng.

Vì những ngày này, Kiều Duyệt Nhiên chỉ là mang tính chất giúp đỡ cho Miêu Doanh Đông, không định thu tiền của anh, vì vậy, cô làm việc ở nhà Miêu Doanh Đông, thời gian không được cố định lắm, mấy ngày này Miêu Doanh Đông đã bắt đầu đi làm, vì vậy, ban ngày, cô làm xong việc, sẽ đến bệnh viện thăm Hứa Thế An một chút.

Trước đây đến, lần nào bước chân cũng rất nặng nề, vì mỗi lần cô đến, anh lại một lần cận kề cái chết.

Lần này không như vậy, cô đi trên con đường rộng thênh thang, bước chân cũng cực kì nhẹ nhàng.

Hai người trò chuyện, cũng chỉ là những chủ đề nhẹ nhàng.

Hôm đó không biết sao lại nói đến anh Miêu, Kiều Duyệt Nhiên nhắc đến, trước đây không phát hiện anh Miêu rất đáng yêu, lần này phát hiện rồi, khi cô nhắc về anh, cũng là đang cười.

“Anh Miêu là ai?” Hứa Thế An hỏi.

“Là chủ của em.” Kiều Duyệt Nhiên lúc này mới nhớ ra, cô luôn giấu kín như bưng về Miêu Doanh Đông, Hứa Thế An lại còn chưa biết họ của anh Miêu.

“À, một người 60 mấy tuổi, lại dí dỏm như vậy à?” Hứa Thế An lại hỏi.

Tay của Kiều Duyệt Nhiên khựng lại một lúc, “Uhm, phải!”

Thời gian Tam Nhi quay về ngày càng gần, 10 ngày trôi qua rất nhanh, có thể trước khi cô về đã gọi điện cho Miêu Doanh Đông rồi, hôm đó Kiều Duyệt Nhiên lại nhận được một số tiền chuyển khoản từ wechat xưa nay chưa từng thấy – 10 ngàn!”

Là Miêu Doanh Đông chuyển cho cô.

Anh ta đã liên kết thẻ rồi à?

Không sợ mấy con số 0 đằng sau thẻ ngân hàng của mình, có nguy cơ bị trộm sao?

Kiều Duyệt Nhiên há to miệng, nhắn một câu, “Anh Miêu, anh biết chuyển khoản wechat rồi ơ?”

“Làm tấm thẻ, không bao nhiêu, mấy trăm ngàn.” Miêu Doanh Đông điềm tĩnh nói.

Kiều Duyệt Nhiên biết anh không phải cố ý không quan tâm, mấy trăm ngàn trong mắt anh, chỉ là mấy ngàn bạc trong mắt người bình thường.

Quả nhiên là giàu có khẩu khí cũng hơn người mà!

Hôm đó, Kiều Duyệt Nhiên đến nhà của Miêu Doanh Đông thu dọn đồ đạc, tuy là buổi tối cô không ở lại nhà Miêu Doanh Đông, nhưng mà trong nhà anh, vẫn còn một số đồ của cô, lúc cô đến làm việc, sẽ mang theo một bộ quần áo để thay, lần trước lúc cô tắm cho Miêu Doanh Đông, chiếc quần jean thay ra vẫn còn phơi ở đó.

Cái ngày mà cô thu dọn đồ đạc, Miêu Doanh Đông không ở nhà.

Trước đây, Miêu Doanh Đông đã đưa một bộ chìa khóa nhà cho cô.

Lúc đi, cô lại khóa cửa từ bên ngoài lại theo bản năng, cầm theo chìa khóa.

Khóa cửa xong, mới nhớ, hỏng rồi, lại đem chìa khóa ra rồi, lần sau mang trả lại cho anh ta vậy.

Từ nhà Miêu Doanh Đông bước ra, Miêu Doanh Đông liền mời bạn trai của mình đi ăn cơm.

Rốt cuộc thì bệnh của Hứa Thế An cũng khỏi, dù cho sau này uống thuốc, cũng không tốn nhiều tiền như vậy, điều này đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói, đã tiết kiệm được một khoản chi tiêu lớn, quan trọng nhất là, Hứa Thế An khỏe rồi, từ đây, cô đã có thể kề vai sát cánh với Hứa Thế An, Hứa Thế An đã tốt nghiệp đại học rồi, không làm được việc nặng nhọc, thì làm việc nhẹ nhàng cũng được.

Quan trọng nhất là – anh vẫn còn sống.

Kiều Duyệt Nhiên chưa từng vào nhà hàng cao cấp, nghĩ đi nghĩ lại, đã đến nhà hàng lần trước mà Miêu Doanh Đông dẫn cô đi ăn, dù sao đi qua một lần, cũng sẽ không đến nỗi bối rối như người nhà quê lên thành phố vậy.

Đã gọi những món lần trước cùng ăn với Miêu Doanh Đông, thức uống ngoài trà sữa núi lửa phô mai nướng ra, những loại khác cô đều chưa uống qua, cô cảm thấy loại trà sữa này mùi vị cũng được, sợ gọi loại khác, lỡ như không ngon, thì sẽ phí tiền.

Vì vậy, cô đã sao y một phần món ăn và thức uống của Miêu Doanh Đông gọi lần trước.

“Thấy em gọi món, quen quá nhỉ, thường xuyên đến à?” Hứa Thế An hỏi.

“Không phải đâu, anh Miêu mời qua em một lần. Những món khác gọi rồi sợ không ngon, vì vậy đã gọi những món y hệt như lần trước.” Kiều Duyệt Nhiên cười cười.

Cô nhìn khắp đại sảnh, đúng là sang trọng mà, cô còn chưa từng đến qua nơi cao cấp thế này.

Vừa đúng Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu cũng xuất hiện ở đây.

Nhà hàng này vốn ở đối diện nhà của Miêu Doanh Đông, anh đến là chuyện bình thường hơn cả bình thường.

Hơn nữa, tối nay Tiểu Cửu đến thăm anh, vì biết gần đây anh một mình, cũng không thể để Tiểu Cửu nấu cơm cho anh chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.