Thình Thịch

Chương 77: 77: Anh Không Thể Ép Người Khác Yêu Anh




Trưởng lão dạy vẽ hơi lớn tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn, mặt mũi hiền lành. Đến bên Đậu Đậu thấy đứa nhỏ, đôi mắt mờ hận không thể tỏa sáng.

Đậu Đậu, “... Chào trưởng lão.”

Ánh mắt gì đây? Đột nhiên thật lo đứa nhỏ bị ôm đi!

Trưởng lão cũng đi vào sờ sờ tay nhỏ xoa xoa mặt nhỏ, xong rồi còn khen có lệ một câu tranh Đậu Đậu vẽ khá được. Bà nghe ngoài cửa có thị nữ nói nhị trưởng lão đến, lúc này mới không tình nguyện buông tay Biển Biển ra.

Mặt nhỏ của Biển Biển đã sớm âm trầm, vì mẹ, bé vẫn nhẫn nhịn!

Đậu Đậu cũng đã nhìn ra tính tình không thích người lạ của cậu nhóc, bèn nâng tay sờ đầu bé, hứa hẹn, “Lần sau không mang con ra nữa là được.”

Đại Vu Sư không muốn gặp Đông Hạ trưởng lão, vì thế đứng dậy, sờ đầu Viên Viên một cái rồi theo một đường khác rời đi.

Trong chớp nhoáng, Viên Viên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đụng đến bàn thuốc màu, cả bộ móng vuốt đều đỏ đỏ vàng vàng xanh xanh. Xong còn vui vẻ kêu một tiếng, vỗ tay bộp bộp lên giấy còn chưa tính, đến cả quần áo cũng dính toàn màu là màu. Bé tự vẽ đến nghiện, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Biển Biển sạch sẽ đứng bên cạnh.

Biển Biển nổi hết cả da gà, vừa thấy Viên Viên đi đến, lập tức hô to mẹ ơi cứu mạng!

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay bé hoảng hốt như vậy, dọa tới Đậu Đậu lập tức ôm bé lên dỗ dành, “Sao vậy sao vậy? Có sâu bọ ghê tởm gì bò vào sao?”

Biển Biển lắc đầu nói không có, thoáng nhìn Viên Viên đang không cam lòng rụt tay về, vội nói, “Mẹ, con mệt rồi, con… con muốn về đi ngủ.”

“Về? Không về bên kia được, vào trong này ngủ vậy. Dù sao đồ dùng gia đình bên trong cũng đủ hết.”

Biển Biển vội gật đầu, biến mất nhanh như chớp nơi vòng tay, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Đậu Đậu nhìn mọi nơi muốn tìm sâu, xoay người thấy sắc mặt tức giận của Đông Hạ trưởng lão, nhất thời chỉ muốn im lặng.

Hình như... hình như cô không đắc tội Đông Hạ trưởng lão mà nhỉ?

Không phải chỉ buổi sáng không cẩn thận làm hỏng một cái đạo cụ thôi sao? Chút chuyện này sao mà cứ nắm mãi không buông vậy?

Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn, “ Đông Hạ trưởng lão có khỏe không?”

“Ha ha, không khỏe.”

Đông Hạ trưởng lão nói một câu làm Đậu Đậu nghẹn họng, nhưng cô ta rõ ràng đã xem nhẹ sức chiến đấu của Đậu Đậu.

Đậu Đậu vừa nghe Đông Hạ trưởng lão nói một câu không khỏe như vậy, cũng không lùi bước, không tức giận, chỉ tâm bình khí hòa nói một câu, “Đông Hạ trưởng lão còn chuyện gì không?”

Vốn Đông Hạ trưởng lão còn tưởng mình nói không khỏe Đậu Đậu sẽ hỏi sao lại sao không khỏe, vậy cô ta có thể mượn đề tài nói chút chuyện của mình.

Nhưng Đậu Đậu căn bản không hề làm theo kịch bản, trực tiếp làm hỏng đoạn diễn này, sửa sang cảnh tiếp theo.

Cái này sao có thể được? Cô ta còn chưa ra oai phủ đầu nữa mà!

Vì thế Đông Hạ trưởng lão hừ một tiếng, trực tiếp làm khó dễ, “Mạch Phi, ngươi vừa nói gì đó?”

Đậu Đậu, “... Đông Hạ trưởng lão còn chuyện gì không?”

“Trước đó một câu.”

“Đông Hạ trưởng lão có khỏe không?”

“Trước đó một câu tiếp.”

“Về? Không về bên kia được, vào trong này ngủ vậy. Dù sao đồ dùng gia đình bên trong cũng đủ hết.”

“Trước đó một câu nữa!”

Đậu Đậu híp mắt, nghĩ đến câu có sâu bọ ghê tởm gì đó, nhất thời hiểu được nguyên nhân mình bị Đông Hạ trưởng lão làm khó dễ.

Haiz, con gái thời kỳ mãn kinh đúng là khó hầu hạ!

Tự xem mình là sâu bọ ghê tởm, đầu óc Đông Hạ trưởng lão này không có vấn đề gì chứ?

Hay là cô ta quyết tâm nhắm vào cô, cho nên dù điên không thì cũng phải tìm xương trong trứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.