Thình Thịch

Chương 48: 48: Rung Động




“Đậu Đậu, cậu ta là Sở Từ, là sư phụ chọn cho ngươi. Lúc trước cũng làm người, có chút tiếng nói chung với ngươi, chào mừng cậu ta đi.”

Đậu Đậu, “...”

Cô bái trưởng lão thánh nữ làm sư phụ lúc nào vậy?

Sư phụ của cô chỉ có lão già mất nết ok!

Nhưng mà trước mặt Mạch Quỳnh Lâm, Đậu Đậu không thể nói vậy, cô chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, “Chào Sở Từ, anh nhập ma khi nào thế? Anh làm vậy người nhà anh có biết không?”

Sở Từ, “... Đậu Đậu, lúc trước chúng ta có quen biết.”

Đậu Đậu, “... Ta mất trí nhớ rồi!”

Đậu Đậu nói nhiều câu má nó ta mất trí nhớ như vậy mà lần này mới là mất trí nhớ thật.

Sở Từ nghe vậy thoáng kinh ngạc một chút, sau đó ổn định vẻ mặt, nói, “Nếu em đã mất trí nhớ, vậy chúng ta bắt đầu một lần nữa. Em quen rồi thì anh sẽ nói cho em.”

Đậu Đậu, “... Năm đó chúng ta rất quen thuộc sao?”

“Đương nhiên rồi, em họ.”

Đậu Đậu cười ha ha, ngại trưởng lão thánh nữ còn ở, lại nói lời uyển chuyển một chút, “Anh em họ gì đó, trưởng lão, người cảm thấy như vậy thật thích hợp sao?”

Trưởng lão thánh nữ vừa nói một câu gọi sư phụ, còn chưa mở miệng giải thích, Sở Minh Hiên đã nói chuyện trước.

“Em là con gái cô anh nhận nuôi, chúng ta không có quan hệ huyết thống, cho nên rất thích hợp.”

Câu này làm Đậu Đậu phải nhiệt tình chửi má nó. Trong trí nhớ bị mất đi kia của cô rốt cuộc cô đã làm cái gì? Hơn hai trăm tuổi, còn nhận một người không đến năm mươi tuổi làm mẹ? Kim Đậu Đậu, sao cô có thể vô sỉ như vậy?

Trưởng lão thánh nữ thấy sắc mặt Đậu Đậu không tốt, vội hỏi, “Sao vậy? Không hài lòng? Không hài lòng thì bên ngoài còn các ma tộc khác đang chờ, hay là ngươi đi nhìn xem?”

Trưởng lão thánh nữ vừa dứt lời, Mạch Quỳnh Lâm vội vàng mở miệng, “Sư phụ, chỉ có cậu ta là thích hợp nhất! Trước kia cậu ta biết Phi Nhi, hơn nữa cũng làm người, thói quen sinh hoạt của bọn họ nhất định giống nhau.”

Đậu Đậu, “... Được rồi cứ để cậu ta đi.”

Thoạt nhìn yếu nhược, cô cố gắng còn có thể thu thập được. Nếu đổi ma tộc khác, một lời không hợp người ta liền mạnh bạo thì phải làm sao?

Giữ cậu ta lại, dùng hay không, không phải là do tự cô định đoạt hay sao?

Mạch Quỳnh Lâm vừa nghe Đậu Đậu đồng ý liền mừng rỡ, sợ Đậu Đậu hoài nghi lại vội vàng căng mặt, “Nếu Phi Nhi đồng ý, vậy ngươi ở lại đi.”

Đậu Đậu, “... Ở lại? Ở lại là ý gì!”

“Cậu ta là nam sủng của muội, đương nhiên phải ở lại nơi này của muội. Sao vậy, Phi Nhi không biết sao?”

Đậu Đậu suýt chút bùng nổ. Cô biết cái quỷ gì? Cô còn tưởng giữ lại tên Sở Từ này là đồng ý thân phận của cậu ta, nghĩ rằng cậu ta sẽ ở chỗ khác!

Đậu Đậu hít sâu một hơi, gian nan áp chế cơn giận, “Trưởng lão, Thánh nữ các chúng ta không có tòa lầu cho nam sủng gì đó sao?”

Trưởng lão nghe vậy nhất thời sững sờ.

“Cái gì? Lầu nam sủng? Những ma tộc bị chọn đến làm nam sủng cũng không phải quý tộc, có thể được thánh nữ chọn là vinh hạnh cho bọn họ! Còn muốn có chỗ ở khác? Quả thực buồn cười!”

Trưởng lão vừa nói buồn cười thì Đậu Đậu liền cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.