Thình Thịch

Chương 43: 43: Trễ Làm




Ông ta không giống một tên lỗ mãng, hơn nữa cái hố này ông ta đào… hình như quá to rồi!

Mạch Lăng muốn nhìn xem lão ma tộc này rốt cuộc muốn làm gì. Nếu ông ta thật sự chôn mẹ xuống, anh ta lại đào lên là được.

Vì thế Mạch Lăng trơ mắt nhìn lão ma tộc đào hố, lại nhìn đến lúc lão ma tộc thu xẻng.

Lão ma tộc thu xẻng, cũng không lập tức chôn phu nhân Hoa Nguyệt xuống, mà thong thả xoay người, nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt phu nhân Hoa Nguyệt, động tác dịu dàng mềm nhẹ giống như đối phương là trân bảo dễ vỡ nhất trên đời.

Mạch Lăng đột nhiên nhớ lại, mẹ anh ta cũng đã làm thánh nữ. Trước lúc thành ma, bà đã yêu ai?

“Thiên Thiên, nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta đã gặp được nàng... Là ông trời thương xót ta, thấy ta sắp không xong liền đưa nàng tới.”

Lão ma tộc nói xong, bên mắt nổi lên lệ quang, “Nàng không thay đổi chút nào, vẫn ôn nhu như vậy, vẫn xinh đẹp như vậy. Nhưng ta… đã già rồi...”

“May là nàng đã không còn nhớ rõ ta, nếu không ta nên đối mặt với nàng thế nào đây? Nàng chịu nhục ngay trước mặt ta, mà ta... ngay cả năng lực cứu nàng cũng không có...”

“Để ta chết đi với nàng, chúng ta sinh không thể cùng chăn gối thì chết có thể mai táng cùng một nơi. Kiếp sau chúng ta trốn đi thật xa, không bao giờ quay về Ma tộc nữa được không? Như vậy, nàng sẽ không bị ép buộc đưa đến Thánh nữ các...”

Lão ma tộc thở dài, lấy trong ngực ra một chiếc lược, từng chút từng chút cẩn thận chải tóc cho phu nhân Hoa Nguyệt. Chải tóc xong, lấy trong tay bà ra cây trâm mà lúc chết bà vẫn muốn giữ chặt, nước mắt rơi xuống, lấy ra một mảnh màu lục nhạt từ vị trí gần trái tim nhất.

Cây trâm kia, Mạch Lăng rất quen thuộc. Đó là cây trâm mẹ anh ta rất quý trọng, từ khi anh ta sinh ra đã thường xuyên thấy mẹ cầm cây trâm trong tay ngẩn ngơ nhìn chằm chằm. Cây trâm rất bình thường, bằng bạc, bên trên khảm bông hoa bốn cánh màu xanh, không phải loại ngọc tốt gì. Giữa bốn cánh hoa có một lỗ nhỏ, có thể thấy được vốn dĩ là năm cánh hoa, nhưng không biết tại sao lại thiếu.

Một cây trâm hỏng không còn đẹp nữa mà mẹ anh ta lại giữ đến mấy ngàn năm.

Khi đó anh ta không rõ, chỉ nghĩ mẹ thích cây trâm mộc mạc như vậy, vì thế mua về không ít để tặng bà, nhưng bà vẫn giữ không bỏ. Có khi bà cũng đã quên luôn người tặng trâm là ai, nhưng vẫn luyến tiếc...

Bây giờ anh ta đã hiểu.

Cây trâm kia là vị lão ma tộc phổ thông bình thường này tặng. Bởi vì mảnh ngọc ông ta vừa lấy ra vừa vặn có thể đặt vào chỗ trống giữa mấy cánh hoa kia. Bọn họ từng là một đôi, chỉ tiếc thánh nữ luôn luôn đạp lên trái tim người yêu để thành ma. Bà sẽ không nhớ rõ ông ta, sắp chết cũng không biết đến cùng là mình yêu ai, hại ai.

Chỉ có ma bình thường đến không thể bình thường hơn này đau khổ cho tình yêu không có kết quả của bọn họ. Biết rõ bà là thánh nữ còn yêu thật lòng, quả thực là ngu xuẩn!

Thánh nữ là Lô đỉnh trời sinh, Lô đỉnh sao lại có tình cảm chứ? Sao ông ta còn hi vọng xa vời một Lô đỉnh sau khi luân hồi chuyển thế sẽ được ở cùng nhau?

“Buông bà ra.”

Lão ma tộc sửng sốt, tay nắm cây trâm buông ra, “Ngươi... là con của Thiên Thiên? Ngươi lớn lên… quả thật giống bà ấy...”

“Ta nói… buông bà ra!”

“Bà ấy đã đi, tìm về cũng phải trải qua những việc này. Để bà ấy lại cho ta đi. Đến lúc ta chết, ngươi lại mang bà ấy đi cũng không muộn...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.