Thình Thịch

Chương 37: 37: Kinh Nghiệm Chăm Sóc Bạn Gái




Sau đó cô ấy đến tuổi lấy chồng. Nhưng trên dưới Ma tộc không có một quý tộc nào chịu nhận cô ấy làm Lô đỉnh cả.

Vì vậy cô ấy chỉ có thể bị lưu đày sung quân để xoa dịu những tướng sĩ trấn thủ biên giới kia, thuận tiện giúp bọn họ luyện công. Một mũi tên trúng hai đích.

Từ đó về sau, Lô đỉnh không có ai hỏi han trong Thánh Nữ Các đều bị lưu đày sung quân.

Các thánh nữ chưa nhập Các cẩn thận từng li từng tí, thái độ đoan trang, ai cũng không quan tâm thiệt hơn, sợ thiển cận thét lên thì đắc tội Vu Điểu của Vu Sư.

Cho nên… Mạch Nhị tiểu thư này xong rồi.

Cô lại dám hét lớn như vậy, cho dù vào Thánh Nữ Các thì cũng không tránh được số phận lưu lạc quân kỹ.

Đậu Đậu còn không biết mình đã được quần ma hóng chuyện đồng cảm, cô đau không khống chế được mình, lảo đảo lắc lư ngã về phía trước.

Đại Vu Sư giơ tay lên đỡ lấy bờ vai mảnh mai của cô, động tác trên tay nhanh hơn, trước khi cô đau đến ngất đi thì giơ tay lên thu hết dây leo lại.

Y là con ma duy nhất của Ma tộc giữ nguyên linh lực,

nhưng cũng lại tràn đầy ma lực.

Đương nhiên, tất cả đều phải quy công cho thân phận trước khi y nhập ma. Cho nên hấp thu linh lực đối với y là một chuyện tốt để nâng cao công lực.

Nhưng Mạch Phi thì khác, sự tồn tại của linh lực đối với cô trăm hại không có một lợi. Không chỉ ngăn cản cô thành ma, còn sẽ ảnh hưởng đến thiên phú của cô.

“Xong… xong rồi chứ?”

Môi Đậu Đậu trắng bệch không còn chút sức nào, cô nhìn Đại Vu Sư một cái, không chống đỡ nổi nữa mà cuối cùng vẫn ngất đi.

Sau khi cô ngất đi, Đại Vu Sư không hề đặt cô lên bàn phẫu thuật cho cô nghỉ ngơi mà đột nhiên quỳ một chân xuống đất, cầm lấy cái tay bị thương của Đậu Đậu.

“Trời xanh trên cao, Dịch Xuân Thu ta thề sẽ trở thành người đàn ông của Mạch Phi, đời này kiếp này, vĩnh viễn chỉ trung thành với một mình cô ấy!”

Bầu trời giăng đầy mây đen, gió lớn nổi lên, Vu Điểu bay qua bay lại, không ngừng ca hót.

Tất cả mọi người đều cho là Mạch Nhị tiểu thư quấy rầy đến Vu Điểu cho nên mới khiến Vu Điểu nổi giận khiến trời sinh hiện tượng lạ. Chỉ có Vu Sư là rõ nhất, tất cả đều là sức mạnh của lời thề.

Càn khôn đổi, sao chuyển dời, phượng hoàng tắm lửa trọng sinh từ mảnh đất khô cằn, y đợi giờ khắc này… đã mấy nghìn năm.

Vu Sư hôn lên vết thương trên cổ tay Đậu Đậu, giọt lệ vui mừng chảy xuống khỏi khóe mắt, ký hiệu bên má chậm rãi biến mất, lộ ra một khuôn mặt nho nhã trí thức. Rất nhanh sau đó, ký hiệu lại lần nữa quấn lên…

Mây đen lặng lẽ rút đi, gió lớn ngừng thổi, Vu Điểu bay về lồng, tất cả đều yên lặng.

Vết thương trên cổ tay Đậu Đậu đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.

Đại Vu Sư đặt cô xuống, không biết rút một tấm thảm từ chỗ nào ra, động tác dịu dàng đắp lên người cô.

“Ô Lan, đi mời Nhị thiếu gia Mạch gia qua đây.”

“Vâng, đại nhân.”

Ô Lan ở cửa điện không biết đã nhìn bao lâu rồi, nghe Đại Vu Sư nói như vậy, đáp lời xoay người đi về phía ngoài điện.

Ở cửa điện của Vu Sư, Mạch Lăng và Mạch Truy đã đánh nhau rồi. Căn nguyên đương nhiên là tiếng thét chói tai kia của Đậu Đậu.

Tiếng kêu thảm thiết đó vang lên, Mạch Lăng nghe mà đau lòng muốn chết, vừa đi qua đi lại vừa thầm mắng, “Nha đầu chết tiệt không nghe lời, bây giờ biết đau rồi chứ? Đau chết em đi!”

Nhưng Mạch Truy lại tương đối vui vẻ, khẽ mỉm cười, thổn thức, “Chậc chậc, nghe cái tiếng kêu bi thảm nhất trần gian này, lại nhìn Vu Điểu bay loạn này đi, Mạch Lăng à Mạch Lăng, ngươi đến nhân giới một vòng, lại đón một đứa quân kỹ về như vậy à? Bây giờ nghĩ xem, có cảm thấy lỗ vốn không?”

“Mạch Truy! Ngươi đừng có ăn hiếp người quá đáng!”

“Ôi, muốn đánh nhau à? Ta tiếp ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.