Thình Thịch

Chương 31: 31: Về Nhà




Anh ta còn có thể nói thế nào nữa? Trước mặt đặc sứ, vạch trần phu nhân Hoa Dung?

Không có khả năng!

Hiện tại Ma quân không tin Tiểu Phi mới là cô gái thiên mệnh kia, sao ông ta có thể đứng về phía Tiểu Phi đây? Bọn họ tứ cố vô thân nên chỉ có thể chịu đựng!

Mạch Lăng nở một nụ cười khó khăn, trơ mắt nhìn đặc sứ đưa Đậu Đậu rời đi. Anh ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của con xà yêu kia. Nếu không phải hắn lấy đi trí nhớ thì Nhiễu Lan Đằng của Tiểu Phi mọc ra chín lá chỉ là vấn đề thời gian! Chỉ cần có thể mọc ra, cô về Ma giới sao phải chịu loại khổ này?

Yêu Nghiệt hắt xì một cái, trong lòng biết có người nói xấu hắn, nhưng bây giờ hắn không thể lo nghĩ nhiều như vậy.

“Trả long cốt cho ta!”

Hắn nói vậy rồi đặt đao trên cổ đối phương. Chuôi đao này ngân quang lòe lòe, bên trên là hoa văn chín con rồng, chính là đao năm đó Tây Hải Long Vương sử dụng để chém Mạch Phi.

Đao này vừa ra, hồn phi phách tán. Chuyện này Ngọc Đế biết rất rõ. Nhưng ông ta biết rõ hơn... chính là một câu châm ngôn vật đổi sao dời của Thiên Xu Các!

Cho nên, vì vị trí Ngọc Đế này của ông ta, ông ta tuyệt đối không nhượng bộ!

Vì thế ông ta ngạnh cổ, nói, “Giết đi, có giỏi thì ngươi chém xuống đi. Ngay bây giờ, chặt bỏ đầu trẫm, chặt đi, vậy thì ngươi cũng vĩnh viễn đừng mong biết long cốt của ngươi ở đâu.”

Yêu Nghiệt đỏ mắt, thấy hắn giơ tay sắp chém xuống thì Tiểu Thập vội vàng chạy tới nói, “Ca! Huynh đừng xúc động! Chúng ta đi tìm tiếp!”

“Tìm tiếp? Trên trời một ngày bằng dưới đất một năm, nếu cứ tiếp tục thì cô ấy sẽ phải chịu đựng những gì ở Ma tộc chứ?”

“Vậy huynh gấp gáp cũng vô dụng thôi! Nếu không thì huynh cải trang trà trộn vào Ma tộc trước, đệ tìm được sẽ lập tức đưa xuống đó cho huynh!”

IQ của Tiểu Thập online, ngăn Yêu Nghiệt lại, đưa ra một phương án giải quyết khá thực tế.

Sư thái Bạch Chỉ ở bên cạnh hóng chuyện cũng ngơ ngác, “Đây là tình huống gì thế? Đậu Đậu đã bị Ma quân mang đi? Chúng ta mới đi lên chưa đến hai phút mà!”

Hai phút, đừng nói mồi lửa mà ngay cả lão quân bọn họ cũng không thấy đâu!

Thời gian chênh lệch thật sự hại chết người...

Yêu Nghiệt trầm mặc một lát, đột nhiên đưa tay đến trước mặt sư thái Bạch Chỉ, “Thiên Vấn đâu? Cho tôi mượn dùng một chút.”

Sư thái Bạch Chỉ ừ một tiếng, vừa mới lấy ra lập tức nghĩ đến, “Thiên Vấn không tính được chuyện của Ma tộc.”

Yêu Nghiệt không trả lời bà, chỉ cầm gương, hỏi, “Bây giờ cô ấy ở đâu?”

Đương nhiên Thiên Vấn không biết chuyện Ma tộc, nhưng nó đã nhận vợ làm chủ, nó biết cô ở đâu.

Quả nhiên, Yêu Nghiệt vừa hỏi vậy, trong gương chậm rãi hiện ra hình ảnh.

Lắc lư lắc lư, hình như ở trong kiệu, sau đó Đậu Đậu được người đỡ xuống kiệu.

Hình ảnh lại chuyển, dàn kiến trúc tinh tế, cửa đá cao ngất trong mây có khắc ba chữ to: Thánh Nữ Các.

Nhanh như vậy?

Nhanh vậy cô đã phải tới Thánh Nữ Các sao?

Vậy sau đó thì sao? Nếu còn trì hoãn nữa, có phải ngay cả nam sủng cô cũng thu nạp không?

Tay Yêu Nghiệt cầm Thiên Vấn dùng sức, tiếp đó trả lại cho Bạch Chỉ sư thái, quay người đã không thấy bóng dáng.

Chỉ còn sư thái Bạch Chỉ sững sờ tại đó!

Tình huống gì đây? Sao Thiên Vấn còn tính được cả chuyện của Ma tộc? Sao hắn không dùng chút linh lực nào chỉ hỏi một câu mà Thiên Vấn đã trả lời hắn?

Chẳng lẽ còn chuyện gì về Thiên Vấn mà bà chưa biết?

Sư thái Bạch Chỉ cầm Thiên Vấn. Ngọc Đế tránh thoát một kiếp, vừa tránh được, thấy Yêu Nghiệt đi rồi thì lập tức muốn đoạt Thiên Vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.