Thình Thịch

Chương 30: 30: Không Khỏe




May mắn Tiểu Thập nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, nếu không phế phẩm Tứ Bất Tượng kia đã chuẩn bị phải chết rồi.

Tiểu Thập đoạt lấy Thiên Vấn, liếc nhìn Ngọc Đế một cái liền không nhịn được đạp một cước vào bụng ông ta, “Lão già Ngọc đế, ta cảnh cáo ông, về sau ít lo chuyện nhà ta một chút!”

Nói xong cầm điện thoại chụp một cái, “Còn nữa! Nếu ông dám ban hôn thì ta sẽ truyền cái bộ dạng ông bị ca ca ta đánh thành nhếch nhác này ra ngoài!”

Ngọc Đế còn có thể nói gì? Ông ta còn có thể nói thế nào?

Ông ta chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, nghiêm cái mặt dày, “Được được được, mặc kệ, mặc kệ, không ban hôn.”

Tiểu Thập trả Thiên Vấn lại cho sư thái Bạch Chỉ, thoắt một cái đã tiếp tục đi tìm long cốt rồi.

Tiếp theo sư thái Bạch Chỉ cũng biến mất.

Chỉ còn lại một mình Ngọc Đế chỉ muốn câm lặng!

Ông ta cảm thấy hôm nay thật sự là quá đen đủi, trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, đầu tiên là thiên binh truyền tin về nói ma đầu ở Ma giới kia công khai khiêu khích Thiên Đình xé bỏ hiệp ước, sau đó con trai chín của Đông Hải Long Vương nửa đường biến yêu đến đây hành hung.

Không chỗ nào bớt chuyện!

Ông ta còn ban hôn gì nữa? Ông ta có rảnh rỗi đâu!

Thời gian tiếp theo ông ta còn phải nghĩ xem rốt cuộc Ma quân kia có ý tứ gì kìa!

Rốt cuộc Ma quân có ý gì? Xé bỏ khế ước, sau đó thì sao? Phản Thiên Đình?

Thiên Xu Các tính ra người phản Thiên Đình chẳng phải là Ly Cửu Ca sao?!

Chẳng lẽ thiên mệnh sửa lại? Ly Cửu Ca mất long cốt, bây giờ phản thiên biến thành Ma quân Hoa Tú Khu?

Ngọc Đế nghĩ mãi không ra…

Trước Thánh Nữ Các, cỗ kiệu đầu tiên dừng lại, các kiệu theo sau khác cũng dừng. Sau khi cỗ kiệu thứ hai dừng lại, lập tức có hai nha hoàn đi xuống, một già một trẻ, vội vội vàng vàng chạy đến cỗ kiệu đầu tiên đỡ người xuống.

Đậu Đậu vén rèm kiệu xuống, thấy bà lão Tiểu Ngọc đến đỡ mình, vội nói không cần liền tự mình nhảy xuống. Sau đó quay người lại, ôm Viên Viên đang buồn ngủ trong kiệu và Biển Biển luôn tỉnh táo xuống. Tiếp theo liếc mắt nhìn cái cầu thang lên lầu cao mà bắt đầu phát sầu.

Như này làm sao đi lên?

Không có linh lực, bây giờ cô chỉ là một người phàm thôi!

Không không không, cô còn không bằng cả người phàm nữa, vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn, cô là bệnh nhân!

Vì thế Đậu Đậu liếc nhìn đặc sứ một cái, thầm nghĩ, chờ ông đi rồi bà cô đây sẽ mang con chạy trốn!

Nhưng mà đặc sứ không đi, còn làm tư thế mời, nói, “Mạch nhị tiểu thư, mời! Một trăm lẻ tám bậc này là con đường mà mỗi thánh nữ phải đi qua. Người phải để chân trần, đi lên từng bước một.”

Đậu Đậu nghe vậy liền bùng nổ, “Đi chân trần? Có mang giày ta cũng không đi được!”

Thềm đá kia căn bản không bằng phẳng ok? Đi lên trên? Đi lên trên thì chân cô sẽ bị phế một nửa!

“Mạch nhị tiểu thư, đây là quy củ.” Đặc sứ lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Đậu Đậu, nói, “Nhị tiểu thư, mau bắt đầu đi, trước khi mặt trời lặn phải lên đến nơi.”

Đậu Đậu, “… Được rồi bây giờ ta đi, ông… về trước đi.”

Sứ giả nghe vậy liền cười ha ha, “Nhị tiểu thư, người đang làm khó ta sao? Quân thượng đã dặn dò phải nhìn tiểu thư nhập Các. Lúc này ta đi cũng đâu thể báo cáo với quân thượng được.”

Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Ta từng đắc tội với ông ta sao?”

“Tiểu thư!”

Bà lão Tiểu Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắt đứt lời cô nói, cười ha ha đi lên, “Sứ giả đại nhân, nô tỳ đỡ tiểu thư đi lên có được không?”

“Không được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.