Thình Thịch

Chương 29: 29: Tin Đồn




Tất cả các cửa to nhỏ trong viện tử của Mạch Lăng đều đóng lại, Đại Vu Sư vẫn không buông tay, “Lấy thuốc giải ra!”

“Nếu ta nói không thì sao?”

Đại Vu Sư đột nhiên cười, “Mạch Truy, có những chuyện ta muốn nói với ngươi đã lâu.”

Đột nhiên Mạch Truy có dự cảm không tốt lắm, “... Chuyện gì?”

“Ngươi không phải con trai thân sinh của Mạch tướng quân, phụ thân ngươi từng làm người chăn ngựa ở Mạch gia. Đúng, ngươi nghĩ đúng đấy, chính là cái tên mẫu thân ngươi dùng để hãm hại phu nhân Hoa Nguyệt kia. Đó mới là phụ thân thân sinh của ngươi.”

“Không thể nào!” Mạch Truy nổi giận, “Ngươi đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi cho là nói vậy ta sẽ tin ngươi sao?”

Đại Vu Sư thương hại nhìn anh ta một cái, “Nếu không ngại, cho bổn tọa một giọt máu. Bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”

“Không cần! Ta là con trai thân sinh của cha ta, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhìn ra!”

“Ồ? Vậy sao? Thế sao ngươi không chịu để bổn tọa nghiệm chứng một chút? Ngươi sợ cái gì? Sợ hãi mẹ ngươi cũng không trung trinh như ngươi nghĩ sao? Mạch Lăng, lại đây giữ chặt hắn ta lại!”

Mạch Lăng vẫn luôn ăn dưa một bên sửng sốt, sau đó lập tức theo lời tiến lên chế trụ Mạch Truy trong tay Đại Vu Sư.

Nói thực, lời Đại Vu Sư vừa nói, đừng nói Mạch Truy không tin, ngay cả anh cũng không tin!

Mạch Truy lớn lên rất giống Mạch tướng quân, cho dù là ngũ quan hay khí chất. Còn anh lại giống phu nhân Hoa Nguyệt nhiều hơn một chút. Nếu nói ai trong hai người họ không phải con trai ruột của Mạch tướng quân, vậy anh có hiềm nghi lớn hơn rồi!

Nhưng lý tính của Mạch Lăng thì như vậy, còn cảm tính lại khoái trá tiếp nhận!

Vì thế vừa giữ Mạch Truy để anh ta không thể nhúc nhích, vừa nhìn Đại Vu Sư dùng dao lấy máu, vừa rảnh rỗi bát quái, “Đại Vu Sư, phải kiểm tra thế nào?”

Vu Sư không nói chuyện, động tác lưu loát rạch cánh tay Mạch Truy lấy máu, không biết lấy từ góc nào ra một bình nhỏ, đổ ra bôi một chút lên tay Mạch Truy. Cánh tay Mạch Truy đau đớn nhức nhối, hít một ngụm khí lạnh, quát, “Con mẹ nó ngươi bôi cái gì cho ta!”

Đại Vu Sư không trả lời ngay, cho Mạch Truy một ánh mắt để anh ta tự hiểu rồi chậm rãi cất vật kia đi.

“Vu Sư đại nhân? Rốt cuộc phải kiểm tra thế nào? Ma tộc chúng ta còn chưa phát triển đến mức có thể kiểm tra được DNA mà? Chẳng lẽ có khoa học kỹ thuật nào khác?”

“Buông hắn ra.”

“Dạ?”

“Ta nói buông hắn ra.”

“Vâng.”

Mạch Lăng buông tay, dù sao anh cũng không phải không đánh lại Mạch truy, cho dù Mạch Truy động thủ anh cũng có thể khống chế được anh ta.

Nhưng mà anh vừa buông lỏng tay, Mạch Truy đã bắt đầu lung lay, bộ dáng kia có chút giống…

“Ngươi hạ độc ta?!”

Mạch Truy vô lực, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, nói xong sắc mặt liền trắng bệch.

Đại Vu Sư cong khóe miệng, “Đúng vậy, tuyệt thế kịch độc, không phải ngươi nghĩ thứ Quyển Châu Liêm trộm được là phần duy nhất chứ?”

Vu Sư Quyển Châu Liêm này gần đây càng không biết nặng nhẹ, cũng tốt, nếu cô ta dám lấy trộm kịch độc trân quý của y, vậy lúc về cũng phải để cô ta nếm thử chút tư vị.

Nhưng mà bây giờ phải lấy thuốc giải ở chỗ Mạch Truy đã.

Đáng tiếc, Mạch Truy là cái xương cứng, cho dù Đại Vu Sư cưỡng bực dụ dỗ thế nào thì mãi đến lúc anh ta hôn mê cũng không lấy được thuốc giải ra.

Nhưng Đại Vu Sư cũng không phải ngồi không, thấy Mạch Truy ngất đi, quyết định nhanh chóng lấy kim đâm tỉnh.

Mạch Lăng nhìn mà căng thẳng, cảm thấy Dung ma ma là được chân truyền từ Đại Vu Sư.

Mạch Truy kêu một tiếng đau đớn rồi tỉnh lại, thấy Đại Vu Sư còn hỏi, cá chết lưới rách cười, “Dịch Xuân Thu, ngươi không còn biện pháp nào khác đúng không? Ta nghe nói ngươi nghiên cứu thuốc giải kịch độc này mấy ngàn năm. Sao, không nghiên cứu ra chứ gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.