Thình Thịch

Chương 24: 24: Vận Mệnh




Đáng tiếc, ông ta không may mắn như Đậu Đậu.

Đậu Đậu hôn mê còn có Mạch Lăng qua đỡ. Ông ta hôn mê, cái đầu kia chính xác bốp một tiếng đập lên phiến đá, tiếp xúc thân mật với đất mẹ.

Nhưng mà dù sao Mạch Khanh cũng là tướng quân, đầu đập trên đá cũng không vấn đề, nhưng mà tảng đá lại vỡ nát.

“Thực đáng tiếc.”

Biển Biển nói vậy, sau đó không mặn không nhạt liếc nhìn người hầu há mồm trợn mắt bên cạnh, thuận tiện nói, “Mang ra ngoài đi, muốn giải độc thì gọi con trai ông ta đến đây!”

Từ lúc mẹ ngốc bọn họ rửa tội, Viên Viên đã ồn ào nói nước kia thật thối, đáng tiếc mẹ ngốc mất trí nhớ, không biết đây là ý gì, nghe xong trưởng lão thánh nữ nói liền nhảy vào không chút băn khoăn.

Ngâm thời gian dài như vậy không nói, còn muốn làm cho tên ký sinh kia lớn lên!

Bọn họ ở trong vòng tay đều gấp muốn chết, cô thì hay lắm, quay đầu liền cùng một tên xấu chết quay về Mạch gia! Ngoại tình cũng đừng thẳng thắn như vậy chứ!

Cũng may Viên Viên đến lúc mấu chốt còn có chút tác dụng, cắn Mạch Khanh một cái, thuận tiện tiêm vào ít nọc độc.

Nọc độc của tộc Xà vương chỉ có máu của con rắn đó mới có thể giải, nếu Mạch Truy muốn cứu Mạch Khanh, vậy chỉ có thể giao ra thuốc giải.

Việc này phải xem Mạch Khanh ở trong lòng con ông ta có bao nhiêu quan trọng.

Đối với chuyện này, con cả của Mạch Khanh tỏ vẻ…

“Sao lại thế này? Vừa rồi còn tốt sao chớp mắt đã trúng độc xà? Trúng độc xà mà còn không gọi y nữ gọi ta có tác dụng gì?”

Người hầu Mạch gia bị Mạch Truy hỏi liền vô tội kêu lên, “Chuyện này nô tài cũng không biết, dù sao… dù sao tiểu công tử nhà Nhị tiểu thư nói, người… người phải đi qua đó một chuyến.”

Người hầu vừa nói vậy, Mạch Truy liền hiểu được. Sau khi suy nghĩ cẩn thận liền nở nụ cười, “Ngươi đi nói cho tiểu quỷ kia, hôm nay ta sẽ không đi.”

“Dạ? Người không đi? Người không đi… vậy Tướng quân phải làm sao?”

“Làm sao? Còn sao nữa, bản thân ông ta sinh nghiệt nữ mới có thảm trạng hôm nay, có truyền ra cũng đâu liên quan tới ta?”

Hiển nhiên Mạch Truy không bỏ qua cơ hội giết chết Đậu Đậu lần này, thoáng nhìn vẻ mặt người hầu nứt toác, nhất thời tức không chịu được, “Ngươi còn đứng sững sờ ở đây làm gì? Đi mời y nữ mau!”

Người hầu, “... Đại Vu Sư đang ở đây.”

Mạch Truy nghe vậy liền cười, “À ~ Đại Vu Sư ở đây à, vậy bảo Đại Vu Sư trị liệu cho ông ta đi. Dù sao không trị được cũng là con gái ông ta làm hại. Bây giờ ngươi phải đi mời Quân thượng, nói rõ ràng rành mạch chuyện này cho ông ta!”

“Nói cái gì với bản quân?”

Không biết Ma quân đã đến đây lúc nào, quần áo màu sắc đứng ở cửa, không biết đã nghe bao lâu.

Ông ta nghe trong miệng trưởng lão thánh nữ nói Nhiễu Lan Đằng của Đậu Đậu sinh trưởng tốt nên mới tới đây.

Không nghĩ tới lại nghe được mấy câu kỳ lạ như thế.

Mạch Truy vừa nghe thấy tiếng nói của Ma quân thì sửng sốt, rùng mình một cái quỳ xuống hành lễ, yên lặng suy nghĩ vừa rồi bản thân có nói điều gì quá đáng không.

Từ lúc bảo người hầu đi mời ông ta đến lúc bảo người hầu đi mời y nữ, từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nói qua một câu thừa nhận mình hạ độc Mạch Phi. Trong đoạn đối thoại của anh ta và tên người hầu chỉ có một bất lợi duy nhất với anh ta. Đó là… Phụ thân đại nhân trúng độc mà anh ta lại không đi.

Nghĩ đến đây, Mạch Truy lập tức thêm vào, “Quân thượng, thần biết tội!”

Vẻ mặt Ma quân chả hiểu ra sao, “Ngươi có tội gì?”

“Thần không nên bỏ bê công vụ khi đang trực.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.