Thình Thịch

Chương 18: 18: Ăn Trưa




Bây giờ là cái kết quả gì? Thừa nhận Mạch Phi và Đại Vu Sư ở bên nhau?

Còn mấy lời Đại Vu Sư nói kia là ý gì?

Không xác định?

Nhiễu Lan Đằng trên cổ tay cô ta đã có tám phiến lá, thế mà y còn nói không xác định? Vì giữ mạng cho Mạch Phi, Đại Vu Sư thật là gì cũng dám nói!

Được, được lắm, dù sao Mạch Phi sẽ không sống qua ngày rửa tội đó, cô ta sẽ để Mạch Phi kéo dài hơi tàn!

Đậu Đậu đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, thầm nghĩ gần đây mình thật sự xúi quẩy quá rồi.

“Cảm lạnh còn chưa khỏi sao? Sắc cho cô chén thuốc, nhân lúc còn nóng uống hết đi.”

Đại Vu Sư lấy trong hộp cơm ra một bình trà và một cái bát, đổ ra bát rồi đưa tới trước mặt Đậu Đậu.

Đậu Đậu nghe lời nhận lấy, hỏi, “Lời vừa nói kia là ý gì? Thân phận của ta và Mạch Quỳnh Lâm còn chưa xác định? Xác định thì sao? Thân phận kia có gì khác nhau sao?”

“... Sự việc phức tạp, một chốc một lát không thể nói rõ được, uống thuốc trước đi, uống xong ta nói cho cô.”

“... À.”

Đậu Đậu uống hết chén thuốc, nhìn chằm chằm Đại Vu Sư.

Đại Vu Sư hắng giọng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu. Y nói, “Sau khi rửa tội cô sẽ hiểu. Nước trong hồ thánh có thể kích phát ma tính trên người cô. Đến lúc đó cô sẽ nhớ mọi thứ.” Đương nhiên, không bao gồm trí nhớ bị lấy đi.

Câu cuối cùng Đại Vu Sư không nói cho Đậu Đậu. Y cho rằng, nếu đối phương lựa chọn lấy đi, vậy nên làm tốt chuẩn bị bị vợ quên.

Huống hồ Nhiễu Lan Đằng chín lá không chỉ yêu mới có thể phát triển, mà hận cũng giống vậy. Ma quân không phải ví dụ tốt nhất sao?

Cho nên, đối với chuyện trí nhớ của Đậu Đậu bị lấy đi, Đại Vu Sư hoàn toàn không lo lắng chút nào. So với đoạn trí nhớ này, hai cái lá bị sâu gặm mất kia mới là chuyện cần lo lắng hơn.

Nghĩ đến đây, Đại Vu Sư đưa cho Đậu Đậu một đôi đũa bạc, “Ăn cơm đi, như vậy thân thể mới mau khỏe. Còn đây nữa, điểm tâm ngọt.”

Điểm tâm ngọt trong miệng Đại Vu Sư chính là một đĩa quả thánh nữ.

Đậu Đậu nghi ngờ lấy đũa chọc chọc, thấy cứng cứng.

Thứ này thật sự có thể ăn sao?

Nhưng mà thứ này thật có thể ăn, cơm cô còn chưa ăn một nửa, món điểm tâm ngọt đã bị con gái ăn vụng hai ba miếng.

Đậu Đậu giật mình, sau đó liền hiểu ra. Dù sao nó cũng là đứa nhỏ được ma cùng yêu sinh ra, gặm được tảng đá hình như cũng không có gì to tát lắm. Ăn cơm xong, cô cũng cầm một miếng lên.

“Rửa tội xong cái gì cũng nhớ lại sao? Cho dù ta căn bản không phải Mạch Phi cũng có thể nhớ được?”

“Cô chính là Mạch Phi, vì thế cô nhất định có thể nhớ được.”

“... Ha ha, ta sẽ giả bộ tin.”

Đại Vu Sư, “...”

Sau đó vừa thu dọn hộp cơm vừa nói, “Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Vì y ngại chuyện Ma quân cảnh cáo vừa rồi nên không ở lại lâu, thu dọn xong lập tức rời đi.

Y vừa đi Yêu Nghiệt liền xuất hiện, trong tay còn gắt gao nắm chặt viên pha lê tím nhạt. Sự tình đã phát triển vượt qua tưởng tượng, hồ thánh nữ, nước trong hồ thánh nữ thật sự có thể làm cô ấy nhớ lại?

Cho dù đã lấy ra, cũng có thể nhớ lại?

Đáp án đương nhiên là: Không thể.

Thời gian qua nhanh, vài ngày chớp mắt một cái liền qua đi.

Lúc này Đậu Đậu đang ngâm trong hồ thánh nữ, toàn thân không mảnh vải, tất cả thánh nữ đứng hết ở xung quanh.

Ngồi trong hồ thánh nữ giống như ngâm suối nước nóng vậy, nước trong hồ ấm áp, ngâm mình bên trong cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng bị một đám cùng giới tính đứng vây xem gì đó, vẫn khiến Đậu Đậu hơi khó tiếp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.