Thình Thịch

Chương 11: 11: Công Việc




Đậu Đậu đang mê man, nhưng Đại Vu Sư lại bảo Lạc Nhạn rời đi trước. Một đám thánh nữ hóng chuyện không ngủ được, tâm hồn hóng hớt hừng hực thiêu đốt, hận không thể trực tiếp chạy đến vây xem!

Nhưng mà các cô không dám, cho dù Đại Vu Sư ngủ lại thật thì các cô cũng không có cái can đảm kia.

Cho nên các cô chỉ có thể nghiêng người ghé vào khe hở cửa sổ quan sát tình hình. Quan sát đến quan sát đi đến lúc thật sự không chống đỡ được, đành phải an phận đi ngủ.

Nhưng mà chỉ cần các cô kiên trì một chút thì sẽ biết, lúc trời tối đen, trên khoảng đất trống giữa mấy cung điện trong Thánh nữ các, đột nhiên truyền đến âm thanh chim chóc vỗ cánh, hơn nữa, không chỉ một con.

Khoảng không phía trên, Vu Điểu dẫn đầu lớn như bánh xe ngựa, trong bóng tối nó nhanh nhẹn khởi vũ, dẫn dắt đàn chim kéo mây đen vần vũ thổi tới, không ngừng xoay quanh Thánh nữ các.

Mãi đến lúc Vu Điểu dẫn đầu hạ xuống, dừng lại trước cửa sổ của Đậu Đậu thì lúc này đàn chim mới đồng nhất hạ xuống, lần lượt từng con đậu chỉnh tề trước cửa sổ phòng cô.

Không có tiếng đàn, không có tấu nhạc, chúng vây quanh cửa sổ nhảy múa, chớp động đôi cánh đủ loại màu sắc.

Đêm đã khuya, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng. Vạn thú phục long, trăm điểu hướng phượng. Y biết cô là cô gái Thiên Mệnh có thể xoay chuyển càn khôn! Y biết mà!

Đến tận bây giờ, cuối cùng Đại Vu Sư không hề hoài nghi cuộc đời của ma nữa, hoài nghi có phải công lực y không đủ hay không, cho nên lúc tấu Phượng Cầu Hoàng mới không thể đưa tới trăm điểu hướng phượng.

Bởi vì sâu xa bên trong đều có sự sắp xếp, trời cao có thể thấy đây chưa phải thời điểm vạch trần thân phận của cô.

Nhiễu Lan Đằng của cô bây giờ mới chỉ có ba phiến lá, bại lộ quá sớm dễ đưa tới họa sát thân...

Có lẽ cứ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Đại Vu Sư nâng tay Đậu Đậu lên, xốc chăn, cuối cùng vẫn… xoay người rời đi.

Đại Vu Sư đi rồi, đủ loại chim chóc ngoài cửa im lặng nằm sấp nguyên một đêm, mãi đến trời gần sáng mới rộn ràng nhốn nháo bay đi. Cả quá trình im lặng không một tiếng động, cơ hồ không kinh động đến bất kỳ ai.

Đương nhiên kể cả Đậu Đậu ngủ say.

“Vạn thú phục long, trăm điểu hướng phượng, vợ... em như vậy, bảo anh phải làm sao đây?”

Trong không khí, tựa hồ truyền đến mấy tiếng thở dài không thể nghe rõ, trên mặt Đậu Đậu ngưa ngứa, hừ một tiếng trở mình, tiếp tục ngủ.

Từ từ, hơi thở vừa rồi là…

Đậu Đậu đột nhiên mở to mắt, đưa tay nắm lấy một mảnh hư không, “Ngươi là ai?”

“Tiểu thư! Tiểu thư người tỉnh rồi sao? Mau… mau uống thuốc đi! Uống xong vừa lúc có thể ngâm chân, thân thể tiểu thư còn chưa khôi phục, hôm qua lại đi thềm đá, chân này… chân này sưng hết lên rồi...”

Bà lão Tiểu Ngọc lải nhải, đưa tới trước mặt Đậu Đậu một chén thuốc sắc màu đen, lại nhận chậu nước ấm Duyệt Nhi bưng tới.

Đậu Đậu nhận lấy thuốc, uống hết.

Hơi thở kia vừa lại đến nữa, hình như còn nói gì đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.