Thình Thịch

Chương 102: 102: Ngoại Truyện 5 - End




Đậu Đậu không muốn nói chuyện, lẳng lặng nhìn chằm chằm nơi mặt sẹo ngã xuống một lát, yên lặng bò lại vào trong xe ngựa ngồi.

Yêu Nghiệt cảm nhận được cảm xúc biến hóa của cô, còn chưa nói gì, phía trước đã có động tĩnh.

Một đoàn ma lẫn ngựa có bộ dáng tục tằn, chỉ nhìn tướng mạo thôi đã thấy ác độc rồi. Bọn chúng rất quen thuộc với xe ngựa này. Nhưng bây giờ mặt sẹo không ở trên xe ngựa, chỉ có hai tên không biết là ma hay là yêu gì đó.

“Dừng!”

Thủ lĩnh quát một câu, xong phi một đoản đao ra, sượt qua bên cạnh tai Đậu Đậu, dính chắc vào trong xe ngựa.

Đậu Đậu nhặt lên một đoạn tóc bị cắt đứt, sau đó Yêu Nghiệt lấy đi đoạn tóc trong tay cô, nói, “Anh ra ngoài tìm cách ứng phó bọn chúng, em đi về hướng nam, đi đến chỗ không thể đi được nữa thì cứ tùy tiện tìm một chỗ dừng lại, lúc đó anh sẽ đến tìm em.”

Đậu Đậu gật đầu theo bản năng, đợi Yêu Nghiệt sắp ra ngoài, lúc này mới phản ứng lại được mà ôm lấy hắn, “Anh đi làm gì? Không được liều mạng với chúng!”

Lỡ như bị thương thì sao? Lỡ như bị Ma quân phát hiện hơi thở thì sao?

Năm đó hắn đánh thắng được Ma quân, phá bỏ luật lệ thép là Ma tộc luôn luôn mạnh hơn Thần tộc, không dễ dàng mới mang được Đông châu từ cung điện của Ma quân đi. Nhưng mà bây giờ khác rồi, hắn đã mất đi bốn nghìn năm công lực!

Nếu hắn làm lớn chuyện thì nhất định sẽ kinh động tới Ma quân.

“Anh không thể đi! Anh… anh đừng động đậy!”

Đậu Đậu mạnh mẽ tàn khốc gầm một câu với Yêu Nghiệt, nhẹ nhàng vén mành xe ngựa lên, đối diện với một đám người rừng.

“Các vị có chuyện gì?”

“Chuyện gì?” Thủ lĩnh sơn tặc cười, “Ngươi ngồi xe ngựa của chúng ta, ngươi nói chúng ta có chuyện gì? Nói! Bọn mặt sẹo ở đâu?”

Câu sau sơn tặc nói mà nghiến răng nghiến lợi, rút đại đao đặt trên cổ Đậu Đậu, bộ dáng hung ác nếu cô dám nói dối sẽ cắt đầu cô xuống.

Đậu Đậu đột nhiên nở nụ cười, “Là ai bảo các ngươi trói ta lại? Trước khi trói, không hỏi rõ ràng thân phận sao?”

Sơn tặc sửng sốt, sau đó cười lạnh, “Ngươi không phải Mạch gia nhị tiểu thư kia sao? Còn có thể có thân phận gì khác?”

“À, thì ra các ngươi cũng nghe nói về ta, không biết chuyện mà các ngươi nghe nói kia có đúng sự thật về ta hay không. Các ngươi nhìn xe ngựa này thấy có khác lạ hay không?”

“Ngươi có ý gì?”

“Ta không có ý gì, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, bọn chúng chết cả rồi. Muốn biết bọn chúng chết thế nào không?”

“Chết thế nào?”

Một sơn tặc hình như là tiểu đệ không nhịn được lên tiếng, Đậu Đậu mỉm cười, ngữ khí kinh người, “Chết thế nào? Đương nhiên là bị ta hút khô rồi... Có vài phần ma lực mà còn đám hãm hại ta, ngoại trừ cái chết ra thì ta không nghĩ được kết cục thứ hai của bọn chúng!”

“Ha ha ha...”

Thủ lĩnh sơn tặc không nhịn được bật cười, cười đủ liền đại phát từ bi chỉ ra sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.