Thình Thịch

Chương 101: 101: Ngoại Truyện 4 - Cuộc Sống Sau Hôn Nhân




Anh ta thành công bỏ qua Đại Vu Sư, sợ thêm phiền toái, lại vòng quanh Ma đô một vòng nữa mới dám đi đường chính.

Chỉ để lại Đại Vu Sư ở một chỗ ngơ ngác!

Y sai rồi, y không nên muốn bớt việc mà xuống cưỡi ngựa với Mạch Truy, giờ thì hay rồi chưa? Mất dấu rồi chưa?

Đại Vu Sư tìm đi tìm lại không thấy phương hướng đúng, quyết đoán quay lại điện vu sư tính toán.

Mạch Truy không biết những thứ này, từ lúc mẹ anh ta nói như đinh đóng cột rằng anh ta là con Mạch tướng quân thì anh ta cũng không nghi ngờ thân thế của mình nữa. Bây giờ anh ta một lòng một dạ muốn giúp Mạch Quỳnh Lâm đi lên vị trí Ma hậu, không tiếc ra tay giúp cô ta tiêu diệt tất cả chướng ngại vật.

Nhưng anh ta lại tuyệt đối không nghĩ đến việc từ đầu đến cuối người mẹ mà anh ta vẫn kính yêu đều đang lợi dụng anh ta. Mà em gái anh ta một lòng một dạ hỗ trợ kia, sau khi biết được thân thế của anh ta đã quyết đoán lựa chọn vứt bỏ.

Cho nên anh ta cũng sẽ không biết lúc Đại Vu Sư nhìn mệnh cách của anh ta xong thì sẽ làm ra quyết định gì. Giờ anh ta chỉ biết là anh ta phải giết Mạch Phi để ngăn tai họa về sau!

Xe ngựa chạy một đường về phía nam, lúc gần tới biên thùy, đường đi gập ghềnh làm Đậu Đậu đập vào cửa sổ xe ngựa tỉnh lại.

Đám người rừng trong xe kia đã sớm bị Yêu Nghiệt âm thầm tiêu diệt, bọn chúng muốn ra tay với vợ hắn, vậy nhất định phải chết không nghi ngờ!

Dưới chân hoàng thành hắn không thể ra tay, sợ tiết lộ hơi thở làm Hoa Tú Xu phát hiện.

Nhưng mà giờ đây hắn không sợ mấy tên lâu la này. Trực tiếp giết chết rồi hỏa thiêu, ngay cả tro cốt cũng đều bị hắn ném ra ngoài cửa sổ bị gió thổi đi không sót chút gì.

Lúc Đậu Đậu bị đập tỉnh, nhe răng nhếch miệng xốc mành xe ngựa lên nhìn, liền mắt to trừng mắt nhỏ với tên mặt sẹo bên ngoài.

Đậu Đậu không biết mình bị bắt cóc thế nào nên ngơ ngác, mặt sẹo thấy tất cả các huynh đệ trong xe ngựa đều không cánh mà bay cũng ngơ ngác. Vị trí mà lúc trước mấy huynh đệ ngồi đã bị một con yêu phong hoa tuyệt đại chiếm lấy, nhìn kỹ còn giống Chiến thần Đông Hải lúc trước được lưu truyền rộng rãi nữa.

Mặt sẹo không nghĩ Yêu Nghiệt là Ly Cửu Ca, còn tưởng Đậu Đậu phong lưu thành tính, trở về Ma tộc cũng không an phận, lại còn thông đồng với loại này.

“Đi xuống!”

Đậu Đậu nhấc chân đạp, dùng sức từ lúc bú mẹ đến giờ, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

Yêu Nghiệt thấy cô không khuất phục, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng phất tay, mặt sẹo liền ngã xuống đất.

Đậu Đậu nhìn mà phải gọi là âm thầm thương tâm!

Cô đạp lâu như vậy cũng không được, người ta thì hay rồi, vung tay áo một cái liền xử lý xong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.