Thịnh Thế Y Phi

Chương 46




Trương Đại Quốc nhảy thẳng lên, lấy khí thế kinh thiên từ trên cao chém tới Lý Vân, nhát chém này như mãnh long quá giang, sát khí mãnh liệt tỏa ra bốn phía.

Lý Vân thấy khí thế mạnh mẽ không thể địch nổi liền lắc mình né tránh, nhưng lại nhận thấy đường lui của mình đã bị phong kín, căn bản không thể lùi lại được. Trong tình huống đó, hắn rít lên một tiếng, vung Bồ Đề Nhận lên, đem hết toàn lực ngăn cản. Kiếm phong của Trương Đại Quốc sượt qua vô cùng nguy hiểm, lấy khí thể kinh thiên ép tới. Chưa bao giờ Bồ Đề Nhận lại tỏa ra kim quang như vậy, phát ra khí thế ngập trời, như muốn dời non lấp biển.

- Oanh…!

Một tiếng, kình lực hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ long trời lở đất, đinh tai nhức óc. Trong lúc đó, Lý Vân cố gắng tìm đường rút lui, nhưng Trương Đại Quốc đã sớm đoán được hắn sẽ có hành động như vậy, hắc sắc lợi kiếm như bóng với hình lập tức hướng tới Lý Vân, lập tức che mất đường lui của hắn.

Lý Vân kinh hãi, chỉ còn cách giơ lên Bồ Đề Nhận hướng tới kiếm tiên toàn lực chém tới, kình khí giao nhau phát ra tiếng nổ ầm mạnh.

Bồ Đề Nhận thế như chẻ tre phá vỡ thế kiếm của Trương Đại Quốc, kim quang sắc bén không giảm đi uy thế, trực tiếp đánh vào kiếm của Trương Đại Quốc.. Tiếng loảng xoảng vang lên, hắc sắc lợi kiếm của Trương Đại Quốc đã bị chấn vỡ.

Đồng thời, một cỗ lực mạnh cũng đánh vào ngực Lý Vân, Lý Vân nhất thời dừng chân tại chỗ, ngực đau xót, cổ họng ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chật vật lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.

Một kích kia của Lý Vân là hắn dốc toàn bộ sức mạnh đánh ra, lúc này đây hắn không còn chút khí lực nào trong người nữa, đành phải ngã ngồi xuống trên mặt đất.

Lợi kiếm của Trương Đại Quốc bị hủy, tình hình còn kém hơn cả Lý Vân nhiều, hắn trên mặt xuất hiện sự kinh hãi cùng hàng vạn biểu tình khác nhau, sợ hãi, cừu hận, bi thương, các loại cảm xúc không đồng đều không ngừng biến hóa trong mắt hắn.

Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, nói:

- Ta thua, ta thật sự thua, ngay cả dùng uy nghiêm đổi lấy sức mạnh, cũng không giết được ngươi… ngươi giết ta đi…

- Ngươi cũng là một người đáng thương, ta không giết ngươi!

Lý Vân chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn Trương Đại Quốc, nói:

- Người đáng trách tất có chỗ đáng thương, ngươi đáng trách nhưng cũng đáng thương, ta không đành lòng giết ngươi. Ngươi đi đi, về nhà trồng trọt là tốt nhất, Lý quả phụ mới là người thuộc về ngươi.

Trương Đại Quốc không nói gì, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng thở dài:

- Đã muộn rồi, ta đã không còn đường lui nữa…

- Phốc!

Trương Đại Quốc lấy tay che ngực, một tay nắm lấy đoản kiếm, ho khan vài tiếng, nhất thời phun ra mấy ngụm máu tươi. Tính mệnh của hắn lúc này không khác gì lợi kiếm đã bị đánh gãy, lúc này hắn dùng chút khí lực đứng lên, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết chết hắn.

- Ta không hiểu? Ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì?

Lý Vân hiếu kỳ truy hỏi.

Trương Đại Quốc nắm lấy ngực, lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt bắt đầu không ngừng vặn vẹo, hai hàm răng cắn vào nhau vang lên kèn kẹt, sau một lúc hắn mới yếu ớt nói:

- Ta đã bán đứng linh hồn của mình.

- Bán đứng linh hồn?

Lý Vân sững sờ một chút, lập tức hỏi:

- Ta biết rồi, ngươi bán đứng linh hồn của mình là để đổi lấy sức mạnh…

- Còn có bất tử nữa…!

Trương Đại Quốc mặt không đổi sắc nói.

- Đối phương là ai?

Lý Vân truy vấn, trực giác nói cho hắn biết, người kia chắc là chủ tử của Tất Phong, ở phía sau màn độc thủ gây bất lợi cho mình.

- Leng keng…!

Một tiếng, lợi kiếm của Trương Đại Quốc rơi trên mặt đất. Toàn thân hắn run liên tục, dùng hai tay che mặt lại, đột nhiên khóc lớn lên.

Tiếng khóc của hắn có chút khàn khàn.

Lý Vân thậm chí cảm nhận được trong tiếng khóc của hắn có cả hối hận trong đó. Chỉ là sự việc đã đến mức này, Lý Vân cũng không biết nói gì cho phải nữa.

Sau một lúc, Trương Đại Quốc vẫn còn tiếp tục khóc.

- Đại thúc, ngươi khóc rất khó coi đó…!

Lý Vân trêu đùa nói:

- Nam nhân có thể đầu rơi máu chảy nhưng không thể rơi lệ, đây đâu phải tính cách của ngươi.

- Cứ để cho hắn khóc đi…!

Lữ Tuấn giống như u linh hiện ra trước người Lý Vân. Hắn nhìn Trương Đại Quốc rồi nói:

- Khóc lên đi, như thế có thể dễ chịu hơn một ít.

- Sao ngươi tới đây?

Lý Vân đảo tròng mắt, nói:

- Hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi không có ý định giúp hắn một chút à, một đại thúc già khóc thương tâm như vậy, thật là đáng thương mà.

- Ngươi không hận hắn ư?

Lữ Tuấn hỏi.

- Hận?

Lý Vân sờ sờ mũi, hỏi ngược lại:

- Sao ta lại phải hận hắn? Ta chỉ thấy hắn có chút đáng thương mà thôi.

- Ngươi thật rộng lượng, ngoài dự kiến của ta đó.

Lữ Tuấn cười nói.

- Không phải ta rộng lượng, chỉ là ta nghĩ hắn đối với ta cũng không có bao nhiêu uy hiếp.

Lý Vân nói:

- Nếu như hắn có bản lĩnh giết ta, ta tất nhiên sẽ hận hắn, nhưng quan trọng là bây giờ hắn không giết được ta. Đúng, hắn nói hắn đã bán đứng linh hồn, ngươi biết kẻ kia là ai không?

- Biết!

Lữ Tuấn gật đầu:

- Ta biết, từ khi mới bắt đầu ta đã biết. Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết kẻ kia là ai. Các ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp mặt, số mệnh xoay vòng lại bắt đầu vận chuyển, chúng ta dù là ai cũng không thể ngăn cản.

- Ta biết ngay ngươi sẽ không nói.

Lý Vân hỏi:

- Trương Đại Quốc phải làm sao bây giờ? Cho dù thế nào ta cũng không muốn giết hắn, một nam nhân thích khóc, tiên nhân thích khóc, giết hắn ta cảm thấy có chút mất mặt.

- Trương Đại Quốc bị cừu hận che đậy, cho nên làm ra việc sai lầm, ta và ngươi đều không làm gì được nữa.

Lữ Tuấn thở dài một tiếng:

- Ta chỉ có thể mang ngươi rời khỏi đây thôi.

- Vậy hắn thì sao?

Lý Vân chỉ vào Trương Đại Quốc hỏi.

- Hắn tự có chỗ cho hắn đi…!

Lữ Tuấn nói.

- Đại thúc, về nhà trồng trọt đi…!

Lý Vân lần thứ hai hô lên.

- Im miệng, ta đã nói ta không còn đường rút lui…

Trương Đại Quốc chợt mạnh mẽ đứng lên:

- Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại…

Không đợi Lý Vân mở miệng nói lại, hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.

- Nhớ đi tìm Lý quả phụ…!

Lý Vân quay về hướng hắn biến mất hét lên.

- Sau này hắn chính là kiếm tà…!

Thanh âm của Lữ Tuấn từ phía sau truyền đến, Lý Vân quay lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn đều là tiếc hận cùng áy náy.

- Hắn thật sự không thể cứu vãn?

Lý Vân thử dò hỏi.

Lữ Tuấn có chút xúc động gật đầu:

- Đường là do hắn chọn, người khác không có quyền can thiệp, cho dù là ta cũng không thể.

Nói đến đây, Lữ Tuấn híp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:

- Thời gian một vạn năm lâu lắm, cảnh còn mà người mất, thương hải tang điền, tất cả so với trước đây đều khác biệt.

Hắn quay đầu lại nhìn Lý Vân, nói:

- Cố gắng phát triển yêu lực, ngươi cần phải trở nên càng mạnh hơn nữa…

Lý Vân miễn cưỡng đứng dậy, phủi bụi bặm trên thân, nói:

- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ cố gắng. Đúng, ngươi có biết ở vùng tỉnh thành ngoài Hồng gia cùng Yến Tử ra còn có Ma tộc lợi hại nào không?

- Ta không biết…!

Lữ Tuấn lắc đầu, đối với Lý Vân cười ẩn ý một cái:

- Nên đối mặt thôi, ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.

- Ta cảm giác ngươi nói chuyện sao giống một tên thần côn lừa đảo vậy…!

Lý Vân tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.