Thịnh Thế Y Phi

Chương 41




- Ưm…!

Vương Trân Trân rên rỉ thoải mái, cô không ngờ kỹ thuật của người kia lại tốt như vậy, nhất là ngoài lực chuyên nghiệp, mười ngón tay kia còn chứa yêu lực nghiệp chướng khiến cô vô cùng thoải mái. Cô tinh thông hoàng thuật, nhưng cô phải khẳng định tự tay mình xoa bóp chưa chắc đã hiệu quả như Lý Vân. Việc xoa bóp của Lý Vân giúp tinh thần cô dần dần thả lỏng, dường như một cơn buồn ngủ đang xâm chiếm.

- Tiểu Lý, thủ pháp của cậu tốt thật.

Hai mắt nửa nhắm nửa mở, miệng khẽ há, tiện hỏi:

- Trước đây học rồi à?

- Chưa, nhưng trong thời gian tu luyện kinh Phật có hiểu một chút về kinh mạch trên cơ thể người.

Mười ngón tay Lý Vân vẫn di chuyển từ từ trên da đầu:

- Nếu chị nghĩ có hiệu quả thật thì sau này ngày nào ta cũng giúp chị xoa bóp.

- Ý này hay đấy!

Vương Trân Trân nói một câu lại nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp từ mười ngón tay của chàng trai này.

Một lúc lâu toàn thân hồ ly tinh khẽ run lên, miệng nói:

- Tiểu Lý, có thật cậu chỉ lấy một người vợ duy nhất là Hải Quỳnh tiên tử thôi sao?

Mười ngón tay Lý Vân dừng lại một lát, giọng nói tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

- Ta không biết… Thật ra ta chưa từng suy nghĩ kỹ lưỡng việc này.

Hồ ly tinh cười cười, khóe môi cong lên, liền chuyển chủ đề câu chuyện:

- Tiểu Lý, sang năm cậu tốt nghiệp, sẽ đến giúp ta chứ.

Lý Vân nói:

- Ta không có hứng thú với việc trị bệnh cứu người, hòa thượng đã thu xếp giúp ta một chức vị trong thôn. Đến lúc đó, ta sẽ một tờ báo, một chén nước chè… Như vậy chẳng khoái hơn sao?

Ngón tay Lý Vân nhẹ nhàng.

Lúc này, mười ngón tay hắn dần dần di chuyển đến hai vai Vương Trân Trân. Mặc dù cách lớp áo nhưng hắn có thể cảm nhận được làn da trắng mịn, mát rượi của cô.

Hồ ly tinh nhẹ nhàng nói:

- Vậy cũng được. Xã hội bây giờ, công nhân viên chức được ưa chuộng nhất. Hơn nữa tiền lương cũng không tệ. Đó là lựa chọn tốt.

Lý Vân mỉm cười thầm nghĩ:

- Ngược lại ta không để ý đến lương lậu, ta có tay nghề, không sợ đói. Quan trọng là thanh tịnh.

- Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh ngày càng nhiều, ta nghĩ chưa chắc đã thanh tịnh đâu.

Vương Trân Trân đứng bật dậy, ngữ khí thay đổi:

- Tiểu Lý, cậu yên tâm, mặc dù sau này có chuyện gì, ta vẫn sẽ kiên trì ở bên cậu, giúp đỡ cậu bằng hết khả năng của mình.

- Thật là hồ ly tinh tốt bụng!

Ai nói, hồ ly tinh là xấu xa? Người trước mắt này, không xấu.

Lý Vân mỉm cười nói:

- Cảm ơn Trân tỷ!

- Còn khách khí với ta sao?

Hồ ly tinh vẫn nhắm chặt hai mắt, trong đầu mong Lý Vân tiếp tục xoa bóp, tiếp tục kéo xuống dưới.

Lý Vân khẽ cúi đầu, dồn lực vào mười đầu ngón tây, hắn đã nghĩ có nên tiếp tục kéo xuống dưới hay không. Nhưng cuối cùng hắn đã gạt phăng ý nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu.

Có một số việc cần nước chảy thành sông.

Hà tất phải miễn cưỡng.

- Được!

Lý Vân dừng việc xoa bóp, xoay người ngồi ra sa lon, cười hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Hồ ly tinh không cười nhìn hắn, nháy mắt nhìn Lý Vân vui vẻ nói:

- Được…Xem ra có hiệu quả, làm bác sĩ thì tốt hơn.

Chậm rãi ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu cho mái tóc gọn gàng lại, ánh mắt long lanh nhìn Lý Vân, nói:

- Tiểu Lý, cảm ơn cậu.

Lý Vân nhẹ nhàng nói:

- Lại còn khách sáo với ta nữa. Chị xem chị lại khách khí với ta rồi.

- Cậu ngồi xem tv, ta đi nấu cơm!

Khuôn mắt Vương Trân Trân đầy hạnh phúc, như vừa kết hôn không lâu, hạnh phúc tràn đầy như vợ chồng vậy.

Nhìn hồ ly tinh bước đi, Lý Vân khẽ nở nụ cười ma quái, trong lòng nghĩ: có được hồng nhan tri kỷ như vậy thật là tốt.



Năm mới bắt đầu, việc buôn bán giải trí của khu giải trí Tiễn Quỹ có vẻ sôi động hơn, với lại mấy hôm gần đây, quán bar Tiễn Quỹ đưa về một loạt các công chúa vô cùng nóng bỏng. Rất nhiều kẻ có tiền đến đây tiêu tiền để có được Yến Tử công chúa. Nhưng Yến Tử công chúa chỉ phục vụ rượu trong giới hạn, không có kiểu phục vụ gì đặc biệt. Điều này khiến cho không ít bọn sắc lang thất vọng. Ví như lúc này, cũng có không ít những người tiếp theo kéo đến quán bar Tiễn Quỹ vung tiền.

Có người nói công chúa Yến Tử có dáng dấp thiên thần, vóc người ma quỷ, tính tình hiền lành. Hơn nữa cầm kỳ thi họa, kèn sáo đàn hát đều giỏi giang.

Cuối cùng cũng đứng đầu trong hàng những mỹ nữ tài ba.

Yến Tử ngồi trong Mẫu Đan các, bảng giá rất quý rất đắt nhưng đến muộn vẫn rất náo nhiệt. Để có được sự hầu hạ của Yến Tử công chúa phải tốn không biết bao nhiêu tiền. Theo thống kê, quan lớn đương chức ở đây cũng không ít, trong đó không tiếu từ tấn địa cho đến các lão bản. Theo thống kê, các quan lớn cầm quyền cũng không ít.

Ngày hôm nay, Mẫu Đan các đóng cửa từ chối tiếp khách, kể cả ra giá cao đến đâu cũng không tiếp. Vì việc này mà không ít vị khách đích thân khiếu nại lên tổng giám đốc quán bar Tiễn Quỹ– Hàn Quân. Hàn Quân giải thích rất rành rọt, ngày hôm nay Mẫu Đan các có khách quý ghé thăm.

Không ai nghĩ rằng, vị khách đặc biết đó chỉ là một cậu sinh viên ngoại tỉnh năm tư đại học.

Đương nhiên, nói về thân phận khác của hắn, người khác cũng không dám có ý kiến gì.

Bởi vì hắn là yêu quái.

Một tên yêu quái vĩ đại.

Lý Vân nhìn món điểm tâm khéo léo trên bàn, uống hớp rượu vang nhỏ và dài, khẽ cười thầm, xem ra mong muốn trao đổi của Hồng Gia chưa vơi đi.

Hắn khẽ cười, nếu để hồ ly tinh biết, thì chính hắn là Hưng sư hỏi tội, nhất định cô sẽ không thoái mái.

Yến Tử nhìn quanh, giơ tay nhấc chân tỏ ra quyến rũ. Cô tỏ ra thân mật với Lý Vân, chỉ tiếc không thể ngả trọn người mình vào tấm thân mạnh mẽ của người đàn ông này.

Khi họ gặp nhau, trên đùi Hồng Gia là một cô gái, Yến Tử ngồi dưới. Cô khẽ nhấp một hớp rượu vang, đưa đôi môi đỏ mọng vào sát miệng Hồng Gia.

Cô nàng này gọi là Như Hoa. Quả nhiên người như hoa, mềm mại, thơm tho. Đừng tưởng thân hình cô gái mới hai mươi tuổi mà lại phong tình vạn chủng.

Cả bầu không khí tràn đầy ám muội.

Yến Tử ngồi đối diện, quyến rũ cười nói:

- Tiểu Lý, chúng ta cũng thử xem sao?

Lý Vân xua tay:

- Không thích.

- Tiểu Lý, cậu đến Hưng sư hỏi tội hay là đến đàm phán?

Hồng Gia mỉm cười:

- Nếu là đàm phán, ta thích đàm phán với cậu.

Hắn đột nhiên nói:

- Cậu không thấy Yến Tử có bất kỳ sự hấp dẫn nào sao?

Lý Vân nghĩ ngợi đáp:

- Hôm nay tôi đến vì có hai chuyện cần nói với ông.

- Hai chuyện?

Hồng Gia nhíu mày.

Hồng Gia có chút kỳ lạ, hắn luồn tay vào cổ áo Như Hoa, nắm chặt khồi thịt mềm mại mà xoa nắn, Như Hoa khẽ rên lên, toàn thân uốn éo vặn vẹo.

Cô khẽ dựa vào Hồng Gia để hắn yên tâm, hắn cười cười nói:

- Cậu nói xem, là chuyện gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.