Thịnh Thế Y Phi

Chương 22




Lý Vân sững sờ một chút, đang muốn mở miệng nói, đã thấy Nhâm Hiểu Nguyệt chạy đi.

Đứng yên một chỗ sờ sờ mũi, Lý Vân nhịn không được cười lên.

Một lát sau, hắn trở về theo đường cũ. Lúc đi ngang qua công viên thành phố, hắn bị kiếm tiên Trương Đại Quốc ngăn cản lối đi. Lý Vân dừng bước, ánh mắt hướng hắn nhìn. Kiếm tiên Trương Đại Quốc lúc này đang đứng ở dưới bóng cây ngô đồng, oán hận mà nhìn Lý Vân. Vài ngày không gặp, bộ dạng của hắn tiều tụy đi rất nhiều. Có chút lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người có vẻ rất mất trật tự, tóc cũng lộn xộn. Râu ria cũng giống như rất nhiều ngày không có cạo qua.

Làm thần tiên, lôi thôi đến nước này. Trương Đại Quốc đúng là nhân tài trăm người khó gặp.

Cặp mắt Trương Đại Quốc oán hận nhìn chằm chằm Lý Vân, cái vẻ mặt kia hận không thể một phát ăn tươi nuốt sống Lý Vân. Tay phải như trước nắm chặt thanh kiếm đen vô cùng sắc bén.

Xem ra lại muốn đánh nhau ở trên đường. Lý Vân đi lên phía trước một bước, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đánh không lại ta...

Kiếm tiên Trương Đại Quốc không thèm nhắc lại, cặp mắt giống như là muốn phun ra lửa, trong tay thanh kiếm đen sắc bén kia nắm càng chặt. Nếu như chỗ hắn đứng có ánh sáng mà nói, Lý Vân hẳn có thể thấy, trên mặt hắn gân xanh đều nổi lên.

- Hải Quỳnh tiên tử bị ngươi giấu đến chỗ nào rồi?

Trương Đại Quốc cũng không có vừa thấy mặt đã liều mạng, mà là hỏi tin tức về Hải Quỳnh tiên tử.

Lý Vân nhún nhún vai, nói:

- Xin lỗi, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là nàng đi, về phần trở về lúc nào, ta cũng không biết.

- Ngươi sao có thể không biết. Ngươi là vị hôn phu của nàng, ngươi làm sao có thể không biết hành tung của nàng. Nhất định là ngươi đem nàng giấu đi, ngươi lo lắng ta thấy được nàng, đúng không?

Con ngươi Trương Đại Quốc dần dần trở nên đỏ bừng, giống như muốn chảy ra máu, vẻ mặt cũng càng ngày càng dữ tợn.

Lý Vân cười cười nói:

- Đại thúc, ngươi cũng đã nói, nàng là vị hôn thê của ta, vậy ngươi còn nhắc đến làm gì?

- Bây giờ của ngươi, chờ ngươi chết chính là của ta.

Trương Đại Quốc nảy sinh ác độc tự nói.

Lý Vân đau đầu. Đại thúc này ăn nói thật mạnh mồm a. Đều biết yêu quái không nói đạo lý, xem ra tiên nhân tựa hồ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

- Đại thúc, ta không có rảnh với nói chuyện phiếm với ngươi. Sắc trời không còn sớm, ta phải quay về đi ngủ.

Lý Vân nói:

- Ngươi nếu là một người đàn ông, phải quang minh chánh đại theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử. Ngươi luôn quấn quít lấy ta cũng vô dụng... Nói thật, ta cũng không ngại đem Hải Quỳnh tiên tử tặng cho ngươi, nhưng vấn đề là người ta không thích ngươi. Dưa xanh hái sớm không ngọt, ngươi đã sống được mấy niên kỷ như thế, vậy mà sao vẫn chưa nghĩ thông... Nói thật, ta xem thường nhất chính là loại đàn ông như ngươi đó.

- Ngươi...

Bị Lý Vân chế ngạo một trận, Trương Đại Quốc tức giận đến mặt đều đỏ lên. Há hốc mồm nhưng nói không ra lời.

Qua nửa buổi, Trương Đại Quốc mới chua chát nói ra một câu:

- Ngươi cũng không phải đàn ông, là đàn ông cũng đừng đoạt người yêu của người khác..

- Ta không có đoạt, là người ngươi yêu tự động bám theo ta.

Lý Vân tận tình khuyên bảo:

- Khổ như thế chứ? Người ta không yêu ngươi. Yêu đơn phương chắc chắn không có kết quả rồi. Vả lại, ngươi xem bộ dạng của ngươi bây giờ, rõ ràng chính là một lão già năm mươi tuổi, người ta Hải Quỳnh tiên tử trước đây cũng không có thích ngươi, hiện tại ngươi thành bộ dạng xơ xác như thế này, ngươi nghĩ có khả năng sao? Ta muốn nói, hay là ngươi buông tha đi, về nhà làm ruộng đi thôi. Có người nói đời sống hiện tại nông dân đang cao dần lên. Đi đúng con đường, biết đâu ngươi còn có thể xây được nhà hai tầng thì sao.

- Ta sẽ còn tìm đến ngươi, nhớ kỹ, chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu...!

Nghe Lý Vân giảng giải một phen, Trương Đại Quốc để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bước đi.

Lý Vân đứng sững sờ tại chỗ một lúc, âm thầm cười khổ, nói nửa ngày, thanh niên ngoan cố này vẫn chưa chịu thay đổi ý định.

Ngày hôm nay hắn chủ động bỏ chạy, rõ ràng cũng là bởi vì mặc cảm tự ti. Lý Vân suy đoán, ngày nào đó hắn tìm được sự tự tin của bản thân, việc đầu tiên chắc chắn tìm mình gây chuyện.

Cười khổ một tiếng, Lý Vân dự định về nhà. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên ngửi được khí tức đặc biệt của Lữ Tuấn.

Lý Vân lập tức hiểu, tên kia lại muốn cùng hắn gặp mặt.



Lần thứ hai quay trở lại quán bar Tiền Quỹ. Lý Vân tại trên quầy bar thấy một thân giày tây Lữ tuấn

- Thế nào? Lại muốn nói chuyện về bằng hữu kiếm tiên của ngươi sao?

Lý Vân đi qua tiếp nhận một cốc bia trong tay Lữ Tuấn, khóe miệng nổi lên một nụ cười nghiền ngẫm.

- Ta là tới để cảm ơn ngươi.

Lữ Tuấn vừa cười vừa nói:

- Những lời ngày hôm nay ngươi nói rất hay. Kỳ thực ngươi sớm nên nói như vậy. Ngươi nói bộ dạng hắn hiện tại, còn muốn theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử, ta xem bà già bốn mươi tuổi đều còn không muốn nữa kìa. Trong thôn kia quả phụ phỏng chừng cũng không muốn đụng đến hắn.

Lý Vân phun ra một ngụm bia, thiếu chút nữa đến cả chén bia đều cầm không vững, vội vã hít một hơi thật sâu, ổn định một chút tâm tình mình, mới quay đầu lại nhìn Lữ Tuấn bên cạnh. Một lúc lâu, Lý Vân hỏi:

- Trương Đại Quốc thật sự là bằng hữu của ngươi sao? Ta thế nào lại cảm giác các ngươi càng giống kẻ thù hơn?

- Chính bởi vì là bạn bè, ta mới nói như vậy. Sớm muộn gì thì hắn cũng phải đối mặt với hiện thực.

Lữ Tuấn lườm hắn một cái, nói tiếp:

- Ngươi nói được những lời mà ta rất muốn nói, chẳng qua do ta xấu hổ mà thôi.

Hắn cầm cốc bia, cười hì hì nhìn Lý Vân nói:

- Nếu như lần sau hắn vẫn còn tìm tới ngươi gây phiền phức, ta hi vọng ngươi có thể sử dụng lời nói càng thêm ác độc, càng thêm hiện thực đi công kích hắn. Nhờ ngươi cả đó.

- Lỡ như hắn luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát thì làm sao?

Lý Vân mãnh mẽ uống một ngụm bia, lập tức ngẩng đầu hỏi.

- Sẽ không!

Lữ Tuấn nói:

- Tố chất tâm lý của Kiếm tiên còn không kém đến mức như vậy.

- Ực..... Đã như vậy, lần sau gặp mặt ta không khách khí nữa.

Lý Vân cười hắc hắc, nói:

- Nói thật, ta rất đau đầu với Trương Đại Quốc. Đàn ông giống như hắn thì thật sự không có mặt mũi.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lữ Tuấn biến mất, tâm sự nặng nề uống một ngụm bia lớn:

- Ái tình giống như cây kiếm 2 lưỡi. Có người bởi vì ái tình mà hạnh phúc, có người bởi vì ái tình mà bi thương. Trương Đại Quốc rất không may, Hắn là kiểu người sau. Trước đây lúc chưa gặp phải Hải Quỳnh tiên tử, hắn không phải người như vậy. Hắn rất anh hùng...

Lý Vân tiếp nhận trọng tâm câu chuyện nói tiếp:

- Anh hùng không vượt qua ải mỹ nhân.

- Đúng vậy a. Cho nên ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đi yêu ai. Trước đây không có, hiện tại lại càng không.

Lữ Tuấn không có nhìn Lý Vân, mà là quay đầu nhìn sân khấu hình chữ T phía trước:

- Mấy người đẹp này, ta toàn bộ đều đã ngủ qua rồi. Ta tình nguyện làm ngựa giống, cũng sẽ không cố gắng đi tìm một chút tình yêu đích thực.

- PHỐC...!

Lý Vân lần thứ hai phun ra một ngụm rượu. Theo ánh mắt Lữ Tuấn hắn cũng hướng phía sân khấu chữ T nhìn sang, nói rằng:

- Không thể nào, ngươi sao lại khát khao như vậy? Phụ nữ ở quán ăn đêm ngươi cũng có hứng thú. Ai lại không biết những người kia có ngàn người cưỡi, vạn người đẩy. Ngươi tốt xấu gì cũng là tiên nhân? Vì sao không chơi điểm cao nhã, thanh thuần.

- Ta không thích tình yêu kiểu trinh nữ.!

Lữ Tuấn có chút xấu hổ lắc đầu:

- Ta chỉ ưa thích loại cảm giác dục tiên dục tử này thôi. Về phần cái khác, bản thân cũng không coi trọng.

- Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ Hải Quỳnh tiên tử đối với ngươi yêu thật lòng sao?

Lữ Tuấn nâng cốc đặt vào trên mặt quầy bar, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.