Thịnh Thế Y Phi

Chương 10




- Chính mình thất bại. Hơn nữa thất bại trong khuất nhục!

Trương Đại Quốc nghĩ có chút bi ai. Chính mình lại một lần nữa thất bại.

- Đại thúc, ngươi thân thể đều không thể nhúc nhích, nhưng ta còn có thể đứng lên đi. Ta sẽ giống như giết lợn, đâm chết ngươi a.

Đánh một trận hôm nay, cũng làm hung tính của Lý Vân bộc lộ. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, muốn chặt đứt phiền phức phải lòng dạ ác độc.

- A di đà phật...!

Ngay tại lúc này, Trí Hoằng đại sư thấp giọng một tiếng Phật hiệu, đi lên phía trước mặt Trương Đại Quốc, nói với Lý Vân:

- Tiểu tử, hãy khoan dung độ lượng, mọi việc không cần làm quá. Ngươi đã thắng hắn, cũng đừng tạo lên sát nghiệt. Giết hắn, đối với ngươi cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.

- Vân, anh đã thắng lợi.

Hải Quỳnh tiên nữ cũng tiến lên khuyên bảo:

- Hắn là tiên tộc, giết hắn sẽ hại đến công đức của anh.

- Đại thúc, coi như vận khí hôm nay của ngươi tốt, có người đứng ra cầu tình giúp ngươi, nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Bất quá ta kiến nghị ngươi nên đi về nhà trồng trọt đi. Ở đây rất nguy hiểm.

Lý Vân hảo tâm nhắc nhở.

- Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ vẫn còn tìm đến.

Trương Đại Quốc oán hận trừng mắt với Lý Vân, hắn nói:

- Ta tuyệt đối sẽ không cảm kích ngươi...

Lý Vân âm thầm hừ lạnh, nếu không có Trí Hoằng đại sư ở chỗ này. Ngày hôm nay hắn nhất định sẽ cho ông chú đó hồn phi phách tán.

Dừng một chút, ngữ khí của Lý Vân bình tĩnh lại, tràn ngập ngạo khí:

- Nếu như ngươi không biết lượng sức, ta cũng không còn ý kiến, nói thật, ta cũng muốn tìm người cùng ta luyện tập, hoan nghênh ngươi lần sau lại đến.

Miệng Trương Đại Quốc khẽ động động, nhưng lại không nói lên lời.

Thất bại đã rõ ràng, việc gì cần tự làm khổ mình.

- A di đà phật...!

Trí Hoằng đại sư đối với Lý Vân cười nói:

- Tiểu tử, có thể khoan dung độ lượng, ngày hôm nay ngươi có thể thả kiếm tiên, công đức sau này đúng là không thể đo lường. Tuệ Viễn, đỡ kiếm tiên về chùa, chúng ta giúp hắn chữa thương.

Lúc sắp đi, lần thứ hai Trí Hoằng đại sư lại hướng về chỗ bóng tối không xa trước mặt, nhưng hiển nhiên, người nọ đã đi mất.



Ánh chiều tà chiếu lên trên người Lý Vân. Đây đã là ngày thứ hai sau khi cùng với kiếm tiên chiến đấu. Để tiện cho việc chữa trị, hắn lại lần nữa chuyển đến sống cùng hồ ly tinh Vương Trân Trân.

Chẳng qua khác biệt là lần này Hải Quỳnh tiên tử cũng chuyển đến.

Thử nghĩ xem, để người đàn ông của mình sống chung một nhà với hồ ly tinh, sẽ có người đàn bà nào thoải mái như vậy? Hải Quỳnh tiên nữ muốn giám sát toàn bộ hành động của hồ ly tinh, vạn nhất cô ta ăn vụng thì phải biết làm sao bây giờ?

Vương Trân Trân mỗi lần kiểm tra thân thể Lý Vân, lại phàn nàn nói:

- Tôi nói này tiên nữ, cô cũng thật lớn gan, cô nói xem vạn nhất tên kiếm tiên kia giết tiểu Lý, cô sẽ xử lý ra sao đây?

- Hắn dám?

Hải Quỳnh dùng hai bàn tay trắng nõn chống nạnh, thái độ rất giống một người đàn bà đanh đá. Bất quá rốt cuộc cũng là một tiên nữ, giở tay nhấc chân cũng tràn ngập quyến rũ cùng gợi cảm. Nàng oán hận nói:

- Hắn nếu dám giết Vân của tôi, tôi khiến hắn phải đền mạng, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Nói xong, tiên nữ cầm chén thuốc trên bàn, ngồi xuống mép giường, bắt đầu giúp Lý Vân uống thuốc. Lúc này, nàng lại trở nên nhu tình như nước.

- Tôi là bác sĩ, đây là công việc của tôi!

Vương Trân Trân thấy Hải Quỳnh tiên nữ cùng Lý Vân thân mật, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ghen tuông. Đồng thời biểu đạt ra bất mãn của bản thân.

Xấu hổ, mặt Hải Quỳnh tiên tử hồng lên, tức giận nói:

- Tôi là hôn thê của anh ấy, anh ấy bị thương, tôi tới chăm sóc, có gì sai không? Sai ở chỗ nào chứ?

- Hừ!

Hồ ly tinh hừ nhẹ một tiếng, lập tức xoay người đi ra ngoài, mắt không thấy, tâm không phiền.

Sau khi uống xong chén thuốc, Vương Trân Trân mượn cớ muốn tiến hành thêm một bước kiểm tra, đem tiên nữ từ trên giường đuổi xuống, chiếm lấy vị trí của nàng. Bàn tay trắng nõn bắt đầu ở trên thân Lý Vân sờ soạng không ngừng, bất quá hồ ly tinh hạ thủ vẫn còn có chút đúng mực. Cũng không có quá mức mập mờ.

Hải Quỳnh tiên nữ đứng ở một bên, hỉ mũi trừng mắt, trong lòng có chút bất mãn. Càng làm cho nàng cảm thấy tức giận là vị hôn phu của nàng dĩ nhiên đối với hồ ly tinh kia mập mờ tiếp xúc lại có chút hưởng thụ, vẻ mặt say sưa.

- Không có tiền đồ...!

Hải Quỳnh con ngươi ngập nước trừng mắt liếc Lý Vân. Lập tức, nàng liếc mắt qua Vương Trân Trân, hừ nhẹ nói:

- Đây là cô đang xem bệnh sao? Không phải là nhân cơ hội chiếm tiện nghi chứ? Lẽ nào hồ ly tinh thật không biết thế nào là cảm giác hổ thẹn? Tôi xin, cô dù sao cũng là người của Thần Nông, có thể hay không có một điểm rụt rè.

Vương Trân Trân bị lời nói của Hải Quỳnh làm tức giận không ít. Cố ý đem bàn tay trắng nõn đặt lên trán Lý Vân vuốt nhẹ. Nhẹ nhàng nâng cằm, nhìn về hướng Hải Quỳnh, làm như khoe khoang nói:

- Thế nào không phục hả? Nếu không cô tới đi? Cô là tiên nữ, cô rất rụt rè, có bản lĩnh cô tới chữa bệnh cho tiểu Vân đi a? Cô có thể sao? Cô có phải hay không nhìn thấy mà thèm, không bằng cô cũng tới, chúng ta ba người cùng nhau...

Giữa hai người phụ nữ tranh giành tình nhân, được lợi thường thường là nam nhân. Lời nói này quả nhiên rất có đạo lý. Hải Quỳnh tiên tử nghe nói vậy, cũng đi vòng qua mép giường bên kia ngồi xuống, kéo cánh tay phải Lý Vân, hầm hừ nhìn Vương Trân Trân.

Tâm trạng Lý Vân lúc này vui như nở hoa. Loại trái ôm phải ấp này, đại hưởng tề nhân chi phúc, không phải lúc nào cũng có thể hưởng thụ. Huống hồ, hai người đều là mỹ nữ xinh đẹp, một nàng là tiên nữ, một nàng là hồ ly tinh. Khiến cho lòng hắn không ngừng lâng lâng.

- Tiên nữ, ôm cũng đã ôm... Hiện tại tôi hi vọng cô có thể an tĩnh lại, tôi muốn khám bệnh. 

Vương Trân Trân nói.

Hải Quỳnh cũng không phải loại người chấp nhận chịu thiệt, lúc này lại cất lời lạnh nhạt, bắt đầu châm chọc:

- Tôi đã nói với cô rồi, đây là người đàn ông của tôi, cô có thể xem bệnh, nhưng không được lấy việc công làm việc tư, cẩn thận tôi không khách khí với cô nữa.

Nghe Hải Quỳnh tiên nữ vừa nói như vậy, Vương Trân Trân cũng không tỏ ra yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai:

- Cô hiểu cách chữa bệnh sao? Không hiểu cũng đừng có xem miệng loạn vào.

Cứ như vậy, qua lại mỗi người một câu. Hai nàng ở trước giường của Lý Vân đấu nhau.

Trong lòng Lý Vân âm thầm suy nghĩ, tiên nữ thêm yêu nữ, nếu có cơ hội cùng hai nàng chơi trò 3P một chút, thì thật là tốt a.

Nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Lý Vân, khóe miệng cười mờ ám. Vương Trân Trân cùng Hải Quỳnh tiên nữ liếc mắt nhìn nhau, sau đó như được nối liền suy nghĩ cùng nhau thốt lên:

- Anh lại nghĩ ra chuyện gì tốt gì vậy?

- 3P…!!!

Lý Vân trong lúc nhất thời không suy nghĩ thốt ra.

- Đi thôi, anh là đại sắc lang, đại biến thái... Đầu sỏ gây nên chuyện.

Lời này của Lý Vân cùng lúc chọc giận hai cô gái. 3P? Như vậy hắn cũng nghĩ ra được.

- A! Đầu thật đau a…!

Lý Vân đột nhiên kêu lên một tiếng.

- Tiểu Lý, chuyện gì xảy ra vậy?

Tâm trạng Vương Trân Trân hoảng hốt, khàn giọng kêu lên. Vội vàng chăm chú bắt mạch cho Lý Vân. Song song Hải Quỳnh tiên nữ oán giận bên kia nói:

- Đều tại cô, vội cái gì chứ.

- Tranh thủ thời gian xem bệnh đi…

Đôi mi thanh tú của Hải Quỳnh nhíu chặt, vội vàng buông tay Lý Vân ra. Ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, cũng không nói chuyện nữa.

Một lúc lâu sau, xung quanh lông mày Vương Trân Trân rốt cục cũng giãn ra. Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nàng nói:

- Không có việc gì, mạch cậu ấy giống như bình thường, trừ cơ thể có chút suy yếu bên ngoài ra, cũng không có bất kỳ cái gì không thích hợp. Tĩnh dưỡng vài ngày, tẩm bổ vài ngày, sẽ không có việc gì nữa.

- Vậy anh ấy đau là có chuyện gì vậy?

Hải Quỳnh tiên nữ lo lắng vội hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.