Thịnh Thế Y Phi

Chương 1




- Không được.

Lý Vân vừa nói ra, Hải Quỳnh tiên tử biến sắc mặt, nàng nhíu mày, thở phì phì:

- Lý Vân, anh thật quá phận, ý anh muốn sao, em là vị hôn thê của anh, trước mặt em mà anh lại nói những lời này. Anh sợ? Anh muốn trốn tránh? Anh… anh làm em quá thất vọng. Anh biết không? Trong lòng em chỉ có một người yêu duy nhất, người này luôn có trách nhiệm, luôn can đảm, đảm nhận mọi việc, ôm hết mọi thứ. Người này làm việc, dù đúng hay sai, dù khó khăn khổ sở, đều chưa từng lùi bước, chưa từng buông tha. Thế nhưng hôm nay anh lại thành ra thế này.

- Dừng…!

Lý Vân không thể chịu được thêm nữa cái thói vô lý của bà cô này, cứ như oán phụ đang trách chồng, bác gái kể lể chuyện đời:

- Việc này cô không thể trách tôi, vấn đề mấu chốt là tôi mất trí nhớ. Nói thật, tôi và cô, hiện tại chẳng khác người dưng. Tôi không muốn mình là một thằng ngu tự nhiên đi gánh chịu một đống nguy hiểm vào đầu. Đối phương là tiên tộc a, tiên tộc, rất mạnh đó.

- Anh nói lại lần nữa xem?

Hải Quỳnh tiên tử tức giận, phùng mang trợn má, bất quá như thế lại càng xinh đẹp, vưu vật đúng là vưu vật a, phong tình vạn chủng, tức giận cũng làm mê đắm người ta.

Lý Vân cũng cao giọng lên nói chuyện:

- Tiên nữ, cô muốn ngựa chạy cũng phải cho nó ăn cỏ chứ. Tôi nhận một đống nguy hiểm như thế, thế nhưng nào có được chút hồi báo nào đâu, cô xem, không bằng chúng ta đêm nay, gạo nấu thành cơm, thì tôi nghĩ tình địch của cô khỏi si tâm vọng tưởng.

- Không được!

Hải Quỳnh tiên tử kiên quyết phản đối:

– Lý Vân, việc này không có thương lượng, trừ phi anh khôi phục ký ức, nếu không em sẽ không đem thân thể dâng cho anh. Nhưng em có thể khẳng định, lòng em, thân em đều chỉ thuộc về mình anh mà thôi. Hiện tại đến lượt anh phải gánh trách nhiệm, anh phải nhận lấy. Em nghĩ rồi, từ hôm nay trở đi, em sẽ tiến hành cường hóa huấn luyện cho anh. Để trong thời gian ngắn anh sẽ đề thăng sức chiến đấu.

- Cô bá đạo thế, tiên nữ của tôi ơi…

Lý Vân khó chịu nói:

– chuyện của tôi, tôi làm chủ.

Hải Quỳnh tiên tử đứng dậy, hai tay chống nạng, mắt hạnh trừng lên nhìn Lý Vân, nói:

- Em cho tới bây giờ vẫn không nghĩ sự tình sẽ tệ đến mức này, thế nhưng lúc này anh phải nghe em. Lời nói này là nói thật, em muốn anh nghe, anh không nhớ rõ em, đó không phải là chuyện tình gì to tát, dù sao năm đó anh làm gì em, cường giả Tiên Yêu hai tộc đều rõ, anh muốn trốn cũng không thoát.

Bà mẹ nó, Lý Vân cười khổ một tiếng, phiền phức này xem ra bỏ không được.

Ai, không có biện pháp, kiếp trước là nghiệp chướng, đời này dù sao vẫn còn.

- Tiên nữ đồng chí…tôi trịnh trọng nói lại cho cô rõ, tôi đang mất trí nhớ, sự kiện bình thường, tôi luôn có nguyên tắc của tôi, “người không phạm ta, ta không phạm người”. Nếu đối phương không chủ động qua đây gây sự, tôi coi như không có gì xảy ra. Nhưng nếu như đối phương thật sự đến, tôi cũng chả sợ phiền phức. Tôi chẳng lo hắn ra chiêu khỉ gió gì, ra chiêu gì tôi đỡ chiêu ấy.

Lý Vân cuối cùng phải tỏ rõ thái độ

Nghe được lời ấy, Hải Quỳnh tiên tử tâm tình mới tĩnh lại:

- Ân, anh nghĩ vậy là đúng, từ giờ trở đi, em sẽ cường hóa huấn luyện cho anh. Anh trải qua chín lần luân hồi, lực lượng trong cơ thể thực ra rất mạnh, chỉ là không có cách nào phát huy hết tiềm năng. Tuy rằng hòa thượng chùa Bạch Mã có truyền thụ cho anh pháp quyết tu luyện, nhưng tiến trình quả thật quá chậm. Thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường mới ổn.

- Hôm nay không được.

Lý Vân khoát tay nói:

- Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi còn có việc phải làm, cô về trước đi, mai tới tìm tôi.

- Được rồi.

Hải Quỳnh tiên tử cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu đáp.

- Thời gian không còn sớm, em cũng nên trở về rồi, ngày mai sau khi trời tối em sẽ tới tìm anh.

Hải Quỳnh tiên tử đứng dậy dặn dò:

– Anh nên chuẩn bị tâm lý một chút, bởi vì em cường hóa huấn luyện sẽ không dễ chịu đâu.

- Rồi, tôi biết, cô đi đi...!

Lý Vân không nhịn được phất phất tay.



Sau khi Hải Quỳnh tiên tử xuống tầng dưới, muốn tìm cửu vĩ hồ nói chuyện. Chẳng qua nàng lại không có nhà. Hỏa Yêu Vương Đại Sơn nhiệt tình nói với Hải Quỳnh tiên tử, bà chủ khả năng hôm nay sẽ trở về muộn một chút. Hải Quỳnh tiên tử không thể làm gì khác hơn là vội vã rời khỏi.

Nhìn bóng lưng Hải Quỳnh tiên tử, Vương Đại Sơn hắc hắc cười gian:

- Ba người phụ nữ tranh giành, lão đại phiền toái rồi...

Ba người phụ nữ trong miệng Vương Đại Sơn dĩ nhiên là Nhâm Hiểu Nguyệt, Hải Quỳnh tiên tử còn có bà chủ Vương Trân Trân.

Ở vào góc độ của Vương Đại Sơn, hắn vẫn cảm thấy bà chủ là tốt nhất. Bà chủ tay nghề tốt, thái độ làm người hiền lành. Còn người kia tướng mạo tuy không tệ, đáng tiếc chính là quá hung ác. Về phần Nhâm Hiểu Nguyệt, nàng chỉ là người thường mà thôi. Hỏa yêu nghĩ nàng không xứng với lão đại của mình.

Hải Quỳnh tiên tử đi rồi, Lý Vân căm giận bất bình nói:

- Lần sau tôi không tha cho cô đâu... Muốn ngựa chạy, phải cho nó ăn cỏ chứ....

Nói thật, Lý Vân cũng đã đến thời điểm giải quyết vấn đề sinh lý. Những nam sinh tuổi bằng hắn, mà còn giữ được thân xử nam tại cái đại học tỉnh thành này đã không còn nhiều. Hơn nữa mấy ngày nay, nửa đêm mộng tinh cũng bắt đầu tăng lên, mỗi lần đều khiến cho đũng quần ẩm ướt. Tuy rằng cảnh trong mơ rất hưởng thụ tiêu sái, thế nhưng sáng sớm dậy lại phải giặt quần lót. Thật đáng ghét...

Mười rưỡi tối, hồ ly tinh mới trở về. Lý Vân vừa ngửi được khí tức của nàng liền chạy xuống. Vì không để cho Vương Trân Trân lo lắng, trên mặt hắn không có nửa điểm không vui.

Nữ nhân đối với người mình thích luôn luôn đặc biệt lưu tâm, một chút dị thường cũng không thể giấu được. Rất hiển nhiên, Vương Trân Trân vừa nhìn thấy Lý Vân đã nhận ra dị dạng của hắn.

- Tiểu Lý, có tâm sự gì sao?

Vương Trân Trân thân thiết hỏi.

Hồ ly tinh ngữ khí rất chân thành, Lý Vân có thể cảm nhận được nàng đối với chính mình quan tâm, điều này làm cho Lý Vân trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, tâm tình thất lạc chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.

- Cậu trước ngồi đi, ta giúp cậu rót một chén trà.... Đúng, muốn uống rượu không?

Vương Trân Trân ôn nhu đối với Lý Vân nói.

- Hay là uống trà đi, tôi thích hồng trà chị pha nhất đấy.....

Lý Vân lập tức đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon. Hai tay dang ra đặt trên thành ghế, thân thể ngả ra sau, tâm tình mười phần thả lỏng.

Rất nhanh, Vương Trân Trân đem nước trà đặt ở trên bàn trước mặt Lý Vân. Sau đó, nàng cũng thuận thế ngồi ở bên cạnh Lý Vân.

Phụ nữ thông minh vĩnh viễn hiểu được cách để an ủi tâm linh người đàn ông mình thích, Vương Trân Trân chính là một người rất thông minh. Nàng cứ như vậy ngồi yên lặng ở bên người Lý Vân, không có nói về vấn đề khi nãy.

Ngửi ngửi mùi thơm ngát trên người hồ ly tinh, Lý Vân chậm rãi nghiêng đầu, người phụ nữ lúc này mặc một chiếc áo lông cừu cổ thấp màu trắng, đem hai khối no đủ trước ngực bày biện ra hoàn toàn, quần áo bên dưới vòng eo tinh tế do quá ngắn nên đã để lộ làn da trắng mịn không một vết sẹo. Có lẽ là do vô ý ngồi xuống, mông của nàng có vẻ rất lớn, quần bị buộc rất chặt, thậm chí còn mơ hồ thấy rõ được cảnh tượng của chiếc quần lót. Hẳn là tam giác...

Ánh mắt Lý Vân không khống chế nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Vương Trân Trân, tựa hồ nơi đó tràn ngập mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.