Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 7




Thẩm Thạch trong lòng khẽ nhảy một cái, ngừng bước, vô thức nhìn về phía Tiểu Hắc Trư.

Hắn cùng với Tiểu Hắc ở chung cũng lâu rồi, đương nhiên cũng đã phát hiện những điểm khác thường trong mắt Tiểu Hắc thi thoảng vẫn xuất hiện, chỉ là ánh mắt kì dị này chỉ thoáng quá, tần suất rất thấp, ngẫu nhiên xẹt qua cũng không có ảnh hưởng gì đối với xung quanh cho nên theo thời gian trôi qua, Thẩm Thạch cũng dần dần quên đi mất, cho rằng đó là một loại biến dị huyết mạch của Thạch Bì Trư mà thôi.

Chỉ là khi đứng trước Thạch Điêu của Âm Long, Thẩm Thạch lại nhận ra mắt của con Thái Cổ Thần Long này có vài phần tương tự như dị trạng trong mắt của Tiểu Hắc, điều này khiến nội tâm của Thẩm Thạch nổi lên phong ba bão tố, theo lời của lão thầy tướng họ Chu thì Âm Long là một trong tam đại Cổ Long đồng cấp với Long Tộc chi Tổ trong truyền thuyết, thần thông hiển nhiên là không cần phải bàn tới.

Bất quá một lát sau, Thẩm Thạch liền chau mày, hai mắt Tiểu Hắc bây giờ hoàn toàn thanh tịnh không có chút khác thường nào cho nên không thể so sánh được, Thẩm Thạch đành hồi tưởng lại dị trạng của đôi trư nhãn rồi so sánh với Long nhãn của Âm Long, hình như, 2 cặp mắt này vẫn có chút khác biệt.

Quang mang ba màu kì quái và màu xám âm u thi thoảng xuất hiện trong mắt Tiểu Hắc, vô luận là màu sắc, quang ám cùng khí thế đều còn lâu mới có thể sánh với vẻ đường hoàng bễ nghễ thiên hạ trong con ngươi của Âm Long, giữa chúng chẳng qua nhìn có vài phần tương tự, thần ý thì cách biệt một trời một vực, làm sao mà giống nhau cho được.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi ?

Thẩm Thạch trầm ngâm trong chốc lát rồi khẽ lắc đâu, thân thế của Tiểu Hắc người khác không rõ nhưng hắn lại biết tường tận, ngay ngày đầu tiên hắn tới Yêu Giới, chính mắt hắn đã thấy con Tiểu Hắc Trư này được sinh ra, huyết mạch của nó là Thạch Bì Trư, làm gì có dính dáng gì tới Thái Cổ Âm Long đâu?

Coi như là Yêu huyết phản tổ, cũng làm gì có chuyện một con heo phản tổ thành một con Cổ Long được?

Nghĩ tới đây Thẩm Thạch cười tự giễu, chắc là do mình nghĩ quá nhiều thôi. Liền đem cái ý niệm vô lý này ném qua một bên, gọi tiểu Hắc một tiếng, dẫn nó ra khỏi bầy Thạch Điêu, đi vào phía cuối sơn cốc, dưới vách đá dựng đứng.

Ba mươi sáu sơn động xếp thành một hàng trên thạch bích, ánh sáng chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ của cửa động, sâu bên trong là một mảnh u ám không biết thông tới nơi nào.

Ánh mắt Thẩm Thạch đảo qua những sơn động này, cảm thấy có chút do dự, giờ phút này trong u cốc không ngừng có tu sĩ chạy tới, nhiều người gặp tình huống tương tự cũng không biết là chọn sơn động nào, đứng bên ngoài động suy đoán hồi lâu, bất quá số người vẫn còn do dự đó cuối cùng cũng phải chọn một huyệt động, cẩn trọng tiến vào.

U cốc trong lòng núi thường ngày ít có ánh mặt trời, gió núi lạnh lẽo lúc nào cũng thổi qua làm cho người ta cảm thấy mát lạnh, hơn nữa tượng đá trong cốc giống như là cảnh tượng của nghĩa trang thời cổ, không khỏi có thêm vài phần hàn ý âm trầm.

Nhìn những cửa động đen kịt kia, các tu sĩ xung quanh ai cũng mặt đầy hi vọng mà tiến vào, nhưng sau đó là im lặng, cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì. Có lẽ bởi vì sâu trong sơn động rất rộng lớn, hoặc giả bọn hắn thật sự tìm được bảo vật chôn sâu trong lòng đất, nhưng không hiểu sao Thẩm Thạch cảm thấy những cửa động này giống như những ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào mọi người trong sơn cốc, mà bên trong cửa động không biết sẽ có cái gì.

※※※

Chẳng qua người tu đạo, từ trước đến giờ đều là những kẻ to gan lớn mật, nếu chỉ là lo lắng không biết co nguy hiểm không mà thoái lui nhượng bộ thì con đường tu luyện khó khăn kia cũng không cách nào tiến bộ được. Cho nên cho dù trong lòng có chút do dự nhưng Thẩm Thạch cũng không có ý dừng tay lại, mà chậm rãi đi qua đi lại giữa những cửa động, cẩn thận quan sát, đồng thời trong nội tâm suy tính không ngừng.

Những sơn động trên thạch bích đều có bộ dạng giống nhau, tuy không có khả năng hoàn toàn đồng nhất nhưng đại thể cũng không có gì quá khác biệt khiến người ta chú ý, việc chọn sơn động nào quả là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Trong lúc Thẩm Thạch còn đang do dự, nghĩ thầm có nên giống những tu sĩ kia, tùy tiện chọn lấy một cửa, giả như có nguy hiểm đi chăng nữa thì sẽ lui ra sau thì bỗng nhiên Tiểu Hắc bên cạnh hắn bỗng nhiên ngừng lại, sau đó chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng hit ngửi trên mặt đấy, sau đó hừ hừ hai tiếng với Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch nhướng mày nhìn nó.

Cặp trư nhãn nhìn thẳng về phía trước, Thẩm Thạch cũng nhìn theo, chỉ thấy một cửa động trông khá bình thường đứng thứ chín tính từ bên phải.

Thẩm Thạch ngồi xổm xuống, sở đầu Tiểu Hắc thấp giọng nói: “Ngươi ngửi ra được rồi à?”

Tiểu Hắc có vẻ những cũng không dám chắc, thậm chí còn nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó lại hít ngửi tiếp đồng thời chậm rãi tiến tới cái cửa động kia.

Thẩm Thạch thở dài, đứng dậy, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu tu sĩ đi tới u cốc này, những cửa động này người ra người vào cũng không kể xiết, muốn trong khu vực hỗn loạn này mà tìm ra được khí tức của đám người Hậu gia thì có chút khó khăn, cho dù Tiểu Hắc có nhạy cảm đến thế nào đi chăng nữa.

Đi tới lối vào sơn động kia Thẩm Thạch chợ cảm thấy một cơn gió âm lãnh từ sâu trong động thổi ra, giống như ngâm mình vào nước lạnh, hàn ý thấm vào mỗi chỗ da thịt trên cơ thể. Tuy hắn đã đạt tới Ngưng Nguyên cảnh chống lại chút khí tức âm hàn này cũng không vấn đề nhưng từng đó cũng khiến hắn phải nhíu mày.

Âm khí của nơi này so với những mộ địa, nghĩa trang bình thường tựa hồ càng đậm hơn một vài phần.

Bất quá nghĩ lại thì Đại Mộ này được chôn ở đây không biết đã bao lâu, năm dài tháng rộng tích lại, Âm khí có chút dày đặc cũng là chuyện bình thường, trầm ngâm một lúc, Thẩm Thạch gật đầu nới với Tiểu Hắc: “Đi thôi, vào cửa động này xem sao, có thể tìm được là tốt, không được thì lùi lại cũng không sao”

Nói xong liền lập tức tiến vào, Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn chủ nhân, lại nhìn cái cửa động hắc ám kia, tựa hồ có vài phần do dự, bất quá chứng kiến Thẩm Thạch đi vào sơn động, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng phải kêu lên vài tiếng rồi chạy theo, sau đó một người một heo biến mất trong vùng tối của sơn động

Ở bên ngoài cửa động của họ có một thân ảnh đi tới, đạo bào rộng tay, dáng người tiêu sái, chính là thầy tướng họ Chu, chỉ thấy hắn thần sắc bình tĩnh nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua ba mươi sáu cái cửa động, rồi khẽ híp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa hùng phong.

Đỉnh núi như kiếm, đâm thẳng lên trời cao, dáng hình nhấp nhô trùng điệp, u cốc nằm gọn dưới ngọn núi này, thầy tướng lộ vẻ suy tư, lông mày khẽ nhảy, thấp giọng nói: “Cao lăng 72 đỉnh ư…”

Trong tiếng thầm thì, tay áo hắn cũng khẽ máy động, trong ống tay mấy ngón tay hắn hết co lại duỗi tựa hồ như đang tính toán gì đó.

Một lát sau, cặp mắt hắn lóe lên, vuốt râu nói: “Chẳng lẽ là bí thuật thất truyền từ thời thượng cổ “U Minh Trấn Hồn Tỏa”? Vậy thì nơi đây cũng có chút không đơn giản…”

Chân mày hắn nhíu lại, tựa hồ đang suy tính thứ gì đó, ánh mắt rời khỏi ngọn núi đằng xa quay lại những cửa động này, tinh quang trong mắt chớp động, một lát sau hắn chuyển ánh mắt về cửa động thứ hai bên trái

“Thiên!”

Miệng hắn nói ra một chữ không rõ ý nghĩa, một khắc sau, ánh mắt hắn lại nhảy về cửa động thứ mười bảy nói tiếp:

“Địa”

Hai mắt lóe sáng của hắn lại chuyển, thân thể cũng hơi nghiêng nhìn về cửa động thứ sáu bên tay phải:

“Tử”

Ánh mắt chuyển về cửa động thứ chin nói:

“Sinh”

Tiếp sang cửa động thứ mười một bên phải nói:

“Phá”

Cửa động thứ tám:

“Tàng”

Đang muốn tiếp tục bỗng nhiên hắn giật mình, ánh mắt chậm rãi vòng về, trên mặt mang theo nét kinh ngạc, nhìn về sơn động thứ chin bên tay phải.

Hồi lâu, hắn chợt bật cười, lắc đầu nói:

“Vị tiểu hữu này vận khí không tệ? Nhưng có thật là vận khí không…?”

Thầy tướng đứng tại chỗ trầm tư một lúc sau đó xoay người bình tĩnh đi vào cửa động thứ hai bên trái.

Sau khi đi vào sơn động, Thẩm Thạch liền thấy trước mắt tối sầm, ánh sáng tựa hồ như bị ngăn lại ngoài cửa động, bất quá hắn phát hiện ra thạch bích trong sơn động lộ ra một loại ánh sáng xanh biếc âm u, khi còn ở ngoài động, ánh sáng khắp nơi thì nhìn không ra nhưng khi đã đi vào lòng núi mới phát hiện ra được loại ánh sáng kì dị này, miễn cưỡng cũng có thể thấy được cảnh vật xung quanh.

Nhìn qua xung quanh thì sơn động này có vẻ như không có nhiều dấu vết do bàn tay con người làm ra, thạch bích bóng loáng, thi thoảng có những tảng đá kì quái bén nhọn đột ngột nhô ra, đường dưới chân cũng tương đối bằng phẳng, chỉ là sau khi đi được một đoạn, dưới ánh sáng xanh biếc u ám từ trên thạch bích rọi xuống, Thẩm Thạch cảm thấy như không gian trở nên yên tĩnh hẳn, dường như ngoại trừ mình thì không còn có ai khác.

Huyệt động to như vậy tựa như chỉ có mình hắn đi lại, nhìn lại sau lưng chỉ thấy dưới ánh sáng xanh biếc âm u, sơn động lộ ra vẻ dữ tợn, âm trầm làm cho người ta có cảm giác như đi vào hoàng tuyền địa ngục trong truyền thuyết khiến lòng không nhịn được mà sinh ra cảm giác kinh hãi.

May mắn là một loạt tiếng kêu vang lên bên cạnh Thẩm Thạch xua đi cái cảm giác tĩnh lặng mà khiến người hít thở không thông này, một thân ảnh chạy tới bên chân hắn, tán đi cái không khí cô đơn lạnh lẽo, mang lại vài phần ấm áp.

Thẩm Thạch cười khẽ, cúi người vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Hắc. Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó cọ cọ vào đầu vào lòng bàn tay Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch đứng thẳng người lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một mảng u lãnh, sâu hơn là một vùng hắc ám, mà con đường dưới chân bắt đầu dốc xuống, tựa hồ như huyệt động này đi thông vào lòng đất.

Phía trước là Đại Mộ chất đầy bảo vật hay là hoàng tuyền địa ngục khiến người ta sợ hãi?

Thẩm Thạch cười nói với Tiểu Hắc: “Tiếp tục đi thôi”

“Hừ hừ” Tiểu Hắc thấp giọng kêu lên, tựa như thoải mái đồng tình.

Thẩm Thạch đá một cước vào mông nó cười nói:

“Vậy ngươi lên trước đi, ta cản phía sau cho”

“A… Grào grào grào”

Ngay lập tức tiếng kêu của Tiểu hắc trư chuyển sang tông bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.