Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 17: Hà bí (áo tân nương cổ đại) phong ba 1




Ngay lúc này Tố Nguyệt mở bừng hai mắt ra!

Lúc này, cô vẫn như cũ nằm ở trên giường, căn bản chưa hề đi ra ngoài.

Ác mộng? Cảnh tượng vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?

Nhưng mà, khi cô dùng hai tay chạm vào cần cổ của mình, lại thấy trên cổ rõ ràng ướt sũng nước!

Tiếp theo... Đôi mắt của cô, nhìn về cửa phòng ngủ trước mặt.

Rõ ràng cô đã đóng cửa lại rồi mà!

“ Tóc tóc”...

“ Tóc tóc”...

“ Tóc tóc”...

Những giọt nước, nhiễu xuống sàn nhà.

Một đôi chân trần, đang chầm chậm bước qua bước lại trên sàn nhà.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu đến trước mặt Tố Nguyệt, một cái bóng phụ nữ trắng nhợt, không ngừng nhiễu nước tí tách, đi ra khỏi cánh cửa trước mặt cô!

“ Ah... ah...” Tố Nguyệt há to miệng, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm vô nghĩa, trừng mắt nhìn một màn diễn ra trước mặt.

Cô cứ nằm ngây ngốc trên giường, thật lâu sau, rốt cục đánh bạo đứng lên, đồng tử không ngừng co lại rồi giãn ra, hoảng sợ đến không thể thốt nên lời.

Cô từ từ đứng thẳng người lên, hướng cửa phòng đi tới. Thế nhưng, mỗi một bước chân, đều có cảm giác nặng đến ngàn cân.

Sau khi ra khỏi cửa, thì chẳng nhìn thấy người nào cả.

Thế nhưng trên sàn nhà, vẫn còn lưu lại những vệt nước, chứng minh cái cảnh vừa rồi, cũng không phải là ảo giác.

Tố Nguyệt cảm thấy toàn thân lúc này giống như đang ở trong hầm băng.

Cô nhấc chân, tiếp tục tiến về phía trước, chân trần đạp vào nước, quả thật lạnh như băng. Mà lúc này... Trần nhà, trên tường, cũng bắt đầu không ngừng có nước thấm ra.

Lượng nước càng lúc càng nhiều.

Tố Nguyệt đi tới cửa phòng của ca ca. Đến lúc này, mặt đất cũng đã bắt đầu ngập nước rồi.

Cánh cửa phòng ca ca ở trước mặt, cũng không ngừng có nước thấm ra. Tố Nguyệt vươn tay, nhẹ đẩy cửa phòng.

Ca ca vẫn yên ổn nằm ở trên giường, mà gian phòng của cậu ta cũng đã thấm nước khắp nơi. Kỳ quái chính là, A Vũ lại ngủ rất sâu, một chút dấu hiệu thức giấc cũng không có.

“ Ca... ca ca, nhanh, chạy mau...” Tố Nguyệt vận hết khí lực, mới nói ra được mấy chữ này, nhưng mà, rất nhanh cô đã không thể lên tiếng được nữa.

Giờ phút này cái chăn đang đắp trên người ca ca, rõ ràng có thứ gì đó đội lên một cách quỷ dị!

Ngay sau đó, cái thứ đội lên kia, chầm chậm di chuyển lên trên!

“ Dừng tay, Băng... Băng...” Tuy ngoài miệng Tố Nguyệt nói như vậy, nhưng một bước cô cũng không dám nhúc nhích.

Đột nhiên, cái thứ đó lao vụt ra khỏi chăn, một đôi tay trắng nõn chụp nhanh tới mặt A Vũ!

“ Không --------“

Tố Nguyệt lại một lần nữa bừng tỉnh!

Cô, vẫn như trước đang nằm trên giường. Dưới đất, cũng không có vệt nước nào. Vầng trăng ngoài cửa sổ, vẫn như cũ bị những đám mây đen che khuất.

Lại là ác mộng?

Sao lại có thể gặp ác mộng sau khi đã tỉnh mộng chứ?

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, Tố Nguyệt thiếu chút nữa đã hét toáng lên! Nhưng mà, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

“ Tố Nguyệt, con sao vậy?”

Thì ra là mẫu thân Trương Anh Lan.

“ Mụ mụ...” Tố Nguyệt lập tức khóc òa, nhào vào lòng mẫu thân, nói:” Con, con sợ... Con sợ...”

“ Con bé này, sợ cái gì mới được chứ?”

“ Con, con gặp ác mộng... Băng nhi, Băng nhi cô ấy quay về rồi, cô ấy còn muốn giết ca ca...”

Mẫu thân Tố Nguyệt – Trương Anh Lan cười nói:” Con nói nhảm gì đó? Chuyện đó không thể nào a, Băng nhi chết rồi, làm sao còn có thể quay về.”

“ Nhưng mà ba ba... còn có Hạo Thiên thúc nữa...”

“ Ba ba của con chết... Không phải là do ma quỷ gì hết, con đừng nghe người trong thôn đồn đãi nhảm nhí. Aiz, con gái đáng thương, con tưởng tượng quá nhiều rồi. Con tưởng tượng quá nhiều rồi.”

“ Mụ mụ... Người, người ngủ cùng một chỗ với con được không?”

“ Hả? Không phải chứ, lớn đầu như vậy rồi. Lại còn muốn chui vào lòng mẹ ngủ sao?”

“ Đi mà... Mụ mụ...”

“ Đứa con gái này.” Trương Anh Lan nói:” Được rồi, để mẹ đi lấy cái chăn.”

Mẫu thân đi rồi, Tố Nguyệt nhẹ thở ra.

Nhưng mà, sau một lát, cô đột nhiên giật mình nhớ tới một chuyện.

Mẫu thân?

Hai ngày này, mẫu thân không phải đều ở nhà Vương đại thẩm đánh mạt chượt, thậm chí còn ngủ lại đó luôn sao?

Hôm nay mẫu thân căn bản chưa có về nhà ah!

Mà đúng lúc này... Một cái thân ảnh màu đen lại lần nữa xuất hiện ở cửa phòng!

“ Ah ---“

Tố Nguyệt lại một lần nữa từ trên giường bật người ngồi dậy.

Lại là ác mộng.

Tố Nguyệt hổn hển thở dốc ở trên giường, không ngừng nhìn ngó chung quanh.

Đây là thực tại? hay vẫn là ác mộng?

Cô căn bản không dám ngủ tiếp nữa, lập tức ngồi dậy, mặc quần áo, cuộn lấy cái chăn chạy ra khỏi phòng. Tiếp theo, lần mò đi đến phòng của ca ca, dứt khoát đêm nay phải ngủ cùng phòng với ca ca.

Tần tầng lớp lớp ác mộng, đã khiến cho Tố Nguyệt không thể chịu đựng hơn được nữa.

Rốt cục đã đi đến trước cửa phòng ca ca, Tố Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa ra.

Ca ca vẫn như cũ ngủ ngon trên giường.

Cô rón ra rón rén đi vào, lay lay A Vũ đang ngủ say trên giường, nói nhỏ:” Ca ca... ca ca! Dậy ah, em là Tố Nguyệt!”

Nhưng mà A Vũ ngủ say như chết, căn bản không hề nhúc nhích.

Tố Nguyệt lay thế nào cậu ta cũng không tỉnh, thôi thì cứ nằm cạnh ca ca vậy, dù sao giường cũng khá rộng, nằm sát vào ca ca, sau đó nhắm mắt lại.

Hai người ngủ cùng một chỗ, rốt cục cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tiếp theo, cô bất tri bất giác... lại thiếp đi.

Đột nhiên, đang lúc mơ màng, cô cảm thấy có ai đó đang lay mình, nói:” Tố Nguyệt, dậy, dậy.”

Là thanh âm của ca ca.

“ Ca ca... Để em ngủ một chút đi...”

“ Dậy, Tố Nguyệt!”

Tố Nguyệt ngái ngủ dụi dụi mắt, sau đó mới mở mắt...

Ca ca đang ngồi trước mặt nhìn cô.

Chỉ là, sao hai tròng mắt ca ca lại lòi ra thế kia, lại còn chảy ra máu nữa này?

Còn có... Sao gương mặt của anh ấy tái nhợt, không một chút huyết sắc thế này?

Tố Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh!

Cô trừng trừng mở to đôi mắt.

Một nữ nhân tóc tai bù xù, đang nắm lấy cái đầu ca ca, âm hiểm cười cười nhìn cô!

Tố Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, lúc cô lần nữa mở mắt ra, thì như cũ vẫn là đang ngủ trên giường của mình.

Vẫn là một cơn ác mộng.

Giống như một bánh xe luân hồi vĩnh cửu, căn bản không bao giờ ngừng lại.

Lúc này cô căn bản cũng không biết, mình là đang nằm mộng, hay đã trở lại hiện thực rồi. Hết thảy những chuyện vừa rồi đến tột cùng là chân thật hay là ảo mộng? Chẳng lẽ cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa?

Nghĩ đến khả năng này, cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng.

Cô cắn chặt răng, leo xuống giường, đi ra ngoài phòng, lần mò vào trong phòng bếp... Tiếp theo, cầm lấy một con dao sắc nhọn.

Sau đó, cô nắm chặt con dao kia, ngồi ở trong phòng bếp, có ý chịu đựng như vậy qua đêm nay. Dù sao, cô không muốn mình lại ngủ tiếp. Chỉ mong, bây giờ chính là hiện thực a!

Thời gian chầm chậm trôi qua...

Đột nhiên, cô giật mình nhìn thấy, một cái bóng đen xuất hiện ở cửa phòng bếp! Mà cái bóng đen đó, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đích thật đó là một nữ nhân tóc tai bù xù!

Cô không chút do dự bật người phóng như tên bắn tới phía trước, một dao nhắm thẳng ngực bóng đen đó đâm tới!

Bóng đen đó lập tức dùng hai tay chụp lấy mặt cô, thế nhưng mà Tố Nguyệt bất chấp tất cả, đè bóng đen ngã lăn xuống đất, một dao... Một dao, một dao rồi lại một dao liên tục đâm xuống!

“ Đi chết đi! Đi chết đi! Mày đi chết đi, chết đi!”

Tuy Tố Nguyệt thấy bóng đen kia đã bất động rồi, nhưng vẫn không ngừng tiếp tục đâm xuống...

Đang lúc cô đâm phải đến trên dưới một trăm dao gì đó, đột nhiên...

“ Tóc tóc”...

“ Tóc tóc”...

Thanh âm thế này, lần nữa lọt qua màng nhĩ truyền vào tai cô!

Tố Nguyệt lần nữa mở to đôi mắt, từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy!

Còn muốn thêm bao nhiêu lần nữa đây?

Giờ phút này Tố Nguyệt thật sự sắp nổi điên rồi.

Rốt cục phải làm sao, mới có thể từ trong ác mộng thực sự tỉnh dậy?

Rốt cục phải làm sao?

Hết thảy, đều là oan hồn Băng nhi đến đòi mạng sao? Nhưng mà, bản thân mình đã làm gì cô ta chứ? Chẳng lẽ chỉ vì khoanh tay mặc kệ, mà cô ta không buông tha mình sao?

Chỉ vì điều này, mà phải tra tấn mình sao?

Tố Nguyệt cắn răn, lại lần nữa lật chăn lên.

Cô muốn thử xem, cơn ác mộng này rốt cục có bao nhiêu tầng!

Chân trần, cô rảo khắp nơi trong nhà, nhưng, đều không có gì dị thường.

Đột nhiên... Cô nghe thấy tiếng bước chân.

Tuy rất nhỏ, nhưng cô rõ ràng cảm giác được phía sau đang có người bước đi!

Cô lập tức quay đầu lại, bám theo.

Sau đó, cô lại một lần nữa đi tới cửa phòng bếp.

Trong phòng bếp... Quả nhiên có một cái bóng đen!

Mà cái bóng đen kia ngay khi nhìn thấy cô, đột nhiên giơ cây dao trong tay lên, nhắm thẳng cô đâm tới!

Trong lúc còn đang ngỡ ngàng kinh ngạc, cô đã bị bóng đen kia đè ngã trên mặt đất, tiếp theo... Cái bóng đen kia, giơ cây dao nhọn lên...

Lần này, đã không còn lại từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.