Thịnh Thế Niệm Hoa

Chương 45




Tô Lê cũng không biết anh vừa mới quay về hay đã đứng đó một lúc rồi.

Cũng không biết là ai đã mở chiếc cửa kính dẫn ra vườn, một trận gió thổi vào, Tô Lê liền hắt hơi một cái, Trần Miễn khẽ chau mày, quay người đi đóng cửa lại.

Tô Lê nhìn Trần Miễn cười nói: “Trần Miễn, em vẫn chưa chúc mừng anh đạt được giải Châu Âu Champions League.”

Trần Miễn “ừ” một tiếng, nhìn Tô Lê nói: “Ngày mai anh mời đội xe ăn cơm, có muốn đi cùng không, cũng đã lâu rồi không tụ tập.”

Tô Lê kéo chiếc khăn choàng lên, cười nói: “ngày mai em phải quay lại đoàn phim đóng phim rồi, lần sau nhé.”

Trần Miễn gật gật đầu, định lấy điếu thuốc ra châm, Tô Lê đưa tay bóp điếu thuốc ra, nói: “Anh cũng thật là, ở đây còn có bà bầu đó, chú ý một chút đi.”

Trần Miễn nhìn Vương Nhã Tịnh, cô nghiến nghiến răng, đại khái là cũng nén cơn bực tức lại rồi bước thẳng tới, chau mày kéo tay Trần Miễn, nói: “Trần ca, em đi cùng anh lên lầu nghỉ ngơi một chút nhé?”

Tô Lê nhìn bọn họ, quay người nhàm chán rồi rời đi,dự định đi xem bác gái đánh mạt chược.

Nghe nói bà ấy hôm nay vận tay không tốt, thua không ít.

Trên bàn mạt chược, những người chơi mạt chược cùng với bác gái đang nói về chuyện Giang Tiểu Ngữ.

Trong đó có một người nói: “Tôi nói này Giang phu nhân, đại tiểu thư nhà bà hiện giờ sao rồi.”

Bác gái cười nói: “ Hồi phục cũng khá rồi, nhưng mà con bé đó giờ sống chết cũng không chấp nhận được cái sự thật mình bị tàn phế, Giang Thần Hy nhà chúng tôi còn đặc biệt tìm chuyên gia nước ngoài tới để làm chân giả cho nó, kết quả là nó cả ngày làm loạn lên, đập phá hết cả, mọi người nói xem nói như thế nào được? nếu như nó không có chiếc chân đó, tôi thấy cái đầu thần kinh của nó, cũng hơn tôi đó.”

Một người khác nói: “Đứa bé này cũng mệnh khổ, khó khăn lắm mới cấy ghép tim thành công, giờ lại không có chân.”

Bác gái lại hời hợt nói: “Đây không phải là rắc rối mà anh trai và em gái đã chết của tôi đã để lại hay sao, khi đó quyết muốn nhận nuôi nó, khi nhận nuôi nó rồi, thì lại không còn nữa, bỏ con bé đó lại, đúng là … nếu tôi nói, lúc đó nên đưa con bé trở lại cô nhi viện, thì cũng không có chuyện như ngày hôm nay.”

Tô Lê bên cạnh vừa ăn quýt vừa nghe chuyện, bác gái này cũng thẳng thắn quá, Tô Lê nghĩ, nếu như ở bên bà ấy một ngày, cô tính rằng có thể nghe những lời đồn đại nhàm chán đó suốt ngày.

Đúng là vui.

Thực ra bản tính bác gái không xấu, thẳng thắn không giấu nổi việc gì cả, cũng bớt chút rắc rối.

“Ai ya, không chơi nữa, không chơi nữa, hôm nay vận khí chán quá đi.” Bác gái chán chường bỏ hết đống bài ra.

“Ai ya, mới chơi vài lượt chị đã không chơi nữa rồi, chơi tiếp hai lượt nữa đi, tôi đã nói với tài xế là bốn giờ tới đón tôi rồi.”

“Hôm nay chị may thế đương nhiên chị sẽ nói vậy rồi.” Bác gái buồn bực nói.

Tô Lê nhìn bọn họ, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi quá, cười nói: “Hay là cháu thay bác gái chơi với mọi người vài lượt? Nhưng mà cháu không biết chơi lắm, mọi người hãy cao thượng một chút nhé.”

Mấy người đó nghe thấy đương nhiên vui mừng rồi, lập tức kéo cô lại cùng chơi, bác gái ở bên cạnh xem.

Tô Lê chơi mạt chược không giỏi lắm, nhưng mà chơi hai lượt mà cũng không hề bị thua, khi Giang Thần Hy trở về, nhìn thấy Tô Lê đang chơi bài, cảm thấy khá là thú vị.

Anh liền bên cạnh cô xem một lúc.

Tô Lê ngước đầu hướng Giang Thần Hy cầu cứu, nhưng mà Giang Thần Hy lại giả vờ như không biết, kết quả đương nhiên là thua rồi.

Thời gian cũng không sớm nữa, đội chơi bài cũng tan rồi, Tô Lê lườm Giang Thần Hy một cái, nói: “Sao lại không cứu em, hại em thua nhiều như vậy.”

Giang Thần Hy cười nói: “Xem mà không nói mới đáng quân tử.”

“Đó không phải là cờ vua, với lại, anh Giang đại thiếu gia được coi là quân tử sao?” Tô Lê ho một tiếng.

Giang Thần Hy khẽ cười, đưa tay kéo cô ôm cô vào lòng, ôm lấy eo cô, đè người lên và hôn lên môi cô.

Nhưng rất nhanh, bác gái đánh rơi ví tiền liền quay lại lấy, đúng lúc bắt gặp hai người họ đang thân mật với nhau ở phòng trà, liền “Ai ya” một tiếng.

Giang Thần Hy và Tô Lê nghe tiếng liền dừng lại nhìn hướng bác gái.

Bác gái cười nói: “Xin lỗi nhé, bác quay về lấy cái túi, các cháu tiếp tục nhé, bác không nhìn thấy gì cả.”

Tô Lê khẽ cười, nghiêng đầu dựa lên bả vai Giang Thần Hy, nhưng cũng không nói gì cả.

Khi ăn cơm tối, bác gái nhắc lại dáng vẻ Giang Thần Hy và Tô Lê tình cảm với nhau như thế nào, “Tôi thấy à, rất nhanh thôi nhà chúng ta sẽ lại có chuyện vui cho mà xem.” Vừa nói còn không quên nhắc nhở hai người họ cố gắng.

Vô hình trung, lại làm bùng lên một ngọn lửa.

Giang Thần Hy và Tô Lê không tiếp lời, coi như là không nghe thấy.

Trần Miễn ngước nhìn hướng hai người đang ngồi phía đối diện, Giang Thần Hy gắp cho Tô Lê ít tôm chiên, còn dặn cô ăn nhiều chút.

Tô Lê nhìn nhìn anh, nói: “Em không muốn ăn cà rốt.”

Trần Miễn biết biết rằng Tô Lê không thích ăn nhất là cà rốt, trước đây anh luôn nhẫn nại nhặt sạch sẽ ra cho cô, vừa nhặt còn vừa nói cô phiền phức, anh từ từ nhìn cô, nhưng mà hiện tại anh muốn làm cho cô chút việc cũng không thể làm được nữa rồi.

Giang Thần Hy lại nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, không có độc đâu.”

Tô Lê nhìn nhìn anh, nói mà không giữ thể diện cho anh một chút nào: "Vậy em không ăn nữa."

Giang Thần Hy lại lấy dĩa lấy một miếng đưa vào tận miệng cô, giống như nịnh một đứa trẻ vậy: "thử một miếng nào."

Tô Lê nhìn nhìn anh, Giang Thần Hy đưa dĩa vào tận trong miệng cô, Tô Lê cũng phải thỏa hiệp há miệng ra, chau mày lại vẫn phải cố nuốt thức ăn trong miệng vào bụng.

Thực sự ra là không cần thiết phải cùng với Giang Thần Hy trước mặt bao nhiêu người vì một miếng tôm chiên mà kiên định tới cùng.

Giang Thần Hy nhìn dáng vẻ không cam tâm tình nguyện đó của cô, không khỏi cười lên một tiếng, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: "như vậy mới ngoan."

Tô Lê lườm anh một cái, không để ý tới anh, tự lo cho mình, tiếp tục ăn thức ăn trong bát của mình.

Còn Trần Miễn và Vương Nhã Tịnh thì hiển nhiên như ngại ngùng và lạ lẫm vậy.

Trên thực tế, bọn họ cho dù đã có con với nhau, đôi vợ chồng chưa cưới, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chẳng có tình cảm gì với nhau cả, điều này khiến cho Vương Nhã Tịnh vốn đã không tương thích với gia đình này lại càng lúng túng hơn.

Cô nhìn một cái rồi tự lo cho mình, thậm chí Trần Miễn còn không nhìn cô lấy một cái, cô cẩn thận kéo cánh tay anh, nói nhỏ: “Trần ca, em có chút không thoải mái, em muốn lên lầu nghỉ ngơi.”

Trần Miễn nhìn cô một cái rồi chỉ “ừ” một tiếng.

Bởi vì Tô Lê vô tình nghe được, khẽ nhìn bọn họ một cái, Vương Nhã Tịnh xấu hổ, vốn dĩ sợ rằng cô ấy muốn Trần Miễn đưa cô ấy đi, nhưng mà thái độ của Trần Miễn đối với cô ấy trước sau vẫn lạnh như tiền vậy.

Tô Lê giả vờ không nghe thấy gì cả thu lại ánh nhìn, dáng vẻ như không có chuyện gì cả …

Sau bữa tối, Giang Thần Hy đi tìm lão gia để nói chuyện công ty, Tô Lê tự đi ra ngoài đi dạo.

Mùa xuân rồi, cho dù là vừa mới mưa xong, trừ khi có chút ướt át, nhưng cũng không lạnh như mùa đông nữa.

Nhưng mà khi vừa mới đi qua khu vườn nhỏ, liền nghe thấy âm thanh cãi nhau ở phía không xa.

Tô Lê nghe ra được là tiếng của Trần Miễn và Vương Nhã Tịnh, dựa vào âm thanh, thì nhìn thấy Vương Nhã Tịnh khóc nấc lên nhìn vào Trần Miễn, “Trần Miễn, em là vợ chưa cưới của anh, anh vì sao lại đối xử với em như vậy chứ, chia tay sao? Em bây giờ còn đang mang thai con của anh nữa, anh lại trong thời khắc này nói muốn chia tay với em, vì sao anh lại đối xử với em như thế chứ, vì sao chứ!”

Ánh sáng trong khu vườn không phải rất sáng, nhưng mà Tô Lê vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày của anh.

Tô Lê hít một hơi dài, rồi bất lực lắc lắc đầu, thở dài.

Quen biết với Trần Miễn đã lâu như thế rồi, cô tự cho rằng cô là người hiểu anh nhất.

Tô Lê cảm thấy Trần Miễn không phải là một người lăng nhăng, anh mặc dù có rất nhiều bạn gái, nhưng mà vẫn là có nguyên tắc và điểm dừng.

Nhưng lần này xem ra vẫn là anh sai lầm rồi.

Trước đây cô còn đùa nói với anh, anh như thế này sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng, chẳng lẽ không sợ sau này anh phải đi trả gấp mấy lần sao?

Tô Lê tới bây giờ vẫn còn nhớ Trần Miễn lúc đó trả lời cô ra sao, anh cam tâm tình nguyện trả giá vì người mà anh yêu thương, cho dù là gấp đôi hay gấp mười lần đi chăng nữa.

Không biết là cãi nhau vì chuyện gì, không nghe kĩ.

“Đủ rồi, em làm loạn đủ rồi. Anh từng nói, chuyện giữa chúng ta và Tô Lê không có liên quan gì cả, là em từ đầu tới cuối luôn biến cô ấy thành kẻ thù của em, em có từng nghĩ, ngay từ đầu chính là em đơn phương tình nguyện, nếu như không phải tối hôm đó em nhân cơ hội anh uống say, em trèo lên giường của anh, sẽ có chuyện hôm nay sao? Anh bảo em uống thuốc em cũng không uống, sau đó em lại tìm đến ông anh sau lưng anh, em sẽ càng khó khăn hơn khi ở Giang gia, tất cả những chuyện này đều là do em tự tìm lấy. Tóm lại anh vẫn là câu nói đó, đã như vậy rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa con, nhưng còn chúng ta, thực sự không nhất thiết phải tiếp tục, Giang gia không phù hợp với em.”

“Trần Miễn anh …” Vương Nhã Tịnh u buồn, muốn nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được cũng không biết vì sao nữa …

Tô Lê hít một hơi dài, quay người bước đi thẳng, đằng sau truyền tới tiếng khóc của Vương Nhã Tịnh, còn có một câu liên tiếp xin lỗi xin lỗi.

Cô đã thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Vương Nhã Tịnh. Đại khái là muốn cứng không được lại chuyển sang mềm.

Tô Lê sờ sờ đầu, không biết có phải bị cảm lạnh không mà đầu có chút đau.

Thực ra cũng không thể trách Trần Miễn sao lại tuyệt tình như thế, thực tế thì mỗi người đàn ông thì đều không chịu được phụ nữ làm loạn cả.

Cô hiểu Trần Miễn, đặc biệt là trong lòng anh rất mềm yếu, anh và Giang Thần Hy thật sự không có cách nào so sánh được.

Giang Thần Hy tàn nhẫn độc ác căn bản không phải nghi ngờ gì cả.

Với cả là, đối mặt với một người phụ nữ luôn cố ý làm loạn, tính khí thất thường, có nhẫn nại tới mức nào đi chăng nữa thì cũng dần dần không thể chịu đựng nổi.

Thực ra nếu như Vương Nhã Tịnh không trăm phương ngàn kế muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân như vậy, Trần Miễn chắc sẽ vẫn chịu trách nhiệm tới cùng, nhưng mà hiện tại thì …

Với cả bản thân Tô Lê cũng không thích loại người như vậy, thích là thích, yêu là yêu, không thích, không yêu, miễn cưỡng còn có ý nghĩa gì nữa.

Cô cũng từng chứng kiến phụ nữ cố ý làm loạn, tính khí thất thường, hoặc có lẽ họ cũng là muốn có chỗ xả giận, muốn dùng cách này để đi nói với đàn ông rằng, tôi yêu anh tới mức nào, không có ai yêu anh hơn tôi cả, nhưng mà tất cả những gì cô làm, đều phải phụ thuộc xem thái độ người đàn ông đối với cô như thế nào, nếu như anh ta đều chán ghét thì làm cái gì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa? Cũng chỉ là tự gây ra rắc rối cho mình mà thôi.

Vì thế nên, phụ nữ vẫn cần phải thông minh một chút, thế nào cũng không được làm cho mình xấu đi, đặc biệt là trước mặt một người đã không còn quan tâm tới mình nữa …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.