Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 92: Biến cố




Cô gái này mặc chiếc sơ mi trắng có đính đá lóng lánh, váy ngắn công sở màu đen, tất chân trắng ôm lấy đôi chân thon dài mềm mại.

Tuy thấp hơn Tô Ánh Tuyết chừng ba centimet nhưng dáng người lại thon gọn hơn, là viên ngọc bích điển hình ở vùng sông nước Giang Nam, khiến người ta cảm nhận được sự dịu dàng mềm mại như hoa cỏ mùa xuân.

Tựa như một làn nước suối trong xanh giữa khe núi, men theo dòng chảy là một luồng gió mát khẽ khàng chao phủ, mỗi lần nhìn vào lại thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

Thấy Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi đi đến, cô gái cười dịu dàng rồi nhanh nhẹn vuốt tóc, uyển chuyển nói:

- Tổng giám đốc Tô, Chủ tịch đang đợi hai người ở bên trong rồi.

- Hứa Vi, cha em có nói là chuyện gì không?

Quan hệ giữa Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi có vẻ thân thiết. Cô trực tiếp hỏi.

- Tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà tâm trạng Chủ tịch không tốt lắm, hình như...

Ánh mắt Hứa Vi liếc nhìn Lâm Phi rồi khẽ nói thầm vào tai Tô Ánh Tuyết:

- Rất không hài lòng với việc em tìm vệ sĩ.

Tô Ánh Tuyết đưa mắt nhìn Lâm Phi, nhưng cô thấy Lâm Phi vẫn đứng ngây người nhìn chằm chằm vào Hứa Vi.

Hắn nhìn đến mức thất thần.

Trong lòng Tô Ánh Tuyết có chút tức giận, cho dù Hứa Vi là mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng, có sức cuốn hút mà đại đa số đàn ông đều không thể chối từ thì cũng không cần dùng ánh mắt như Trư Bát Giới kia nhìn chằm chằm người ta chứ. Cái người đi cạnh một mỹ nữ như cô mà lại nhìn người con gái cái như vậy, mắt thẩm mỹ của hắn có vấn đề rồi à?

Cô hừ lạnh:

- Nhìn đủ chưa, mới ngày đầu tiên đến công ty mà đã nhắm được thư ký của chủ tịch rồi à?

Hứa Vi cũng biết được Lâm Phi đang nhìn chằm chằm vào người cô, khuôn mặt cô bỗng có chút lúng túng đỏ bừng lên, cô quay sang gật đầu chào Lâm Phi rồi bước nhanh đi.

Lâm Phi liền trở nên vui vẻ một cách lạ kỳ, trong ánh mắt toát lên sự vui mừng mà nhu hòa.

- Mất mặt.

Tô Ánh Tuyết bực tức nói:

- Không đứng ngây ra đấy nữa, đi vào đây với tôi.

Nhưng dường như Lâm Phi không nghe thấy cô nói gì, hắn còn quay đầu lại nhìn bóng lưng Hứa Vi đang đi xa dần rồi vẫn đứng ngây người ở đó.

Tô Ánh Tuyết cắn răng, tức giận lấy giày cao gót giẫm mạnh vào gót chân Lâm Phi!

- Ái!!!

Lâm Phi kêu lên thảm thiết, quay đầu lại nhìn cô gái như đang phát điên phía sau mình:

- Cô thần kinh hả? Tự nhiên giẫm chân tôi! Có chủ nhân nào lại tự làm vệ sĩ của mình bị thương không chứ?

- Hạ lưu!

Tô Ánh Tuyết nhìn hắn chằm chằm:

- Lần sau còn dám nhìn con gái khác như thế, tôi sẽ lấy gót giày nện vào đầu anh.

- Hí hí...

Lâm Phi hít một hơi khí lạnh, có chút lo lắng nhìn cô gái trước mặt mình:

- Tổng giám đốc Tô, cô đang đùa tôi phải không, nhưng mà chuyện này không đùa được đâu, đừng để đến lúc tôi bảo vệ cô cô lại đem tôi đi làm thịt như thế chứ!

- Hừ, vậy thì cũng phải xem biểu hiện của anh thế nào.

Tô Ánh Tuyết thấy hắn có vẻ sợ mình thì cũng thoải mái hơn phần nào.

Lâm Phi bỗng nhìn cô cười thầm:

- Cô kích động như vậy, chẳng lẽ ghen sao?

- Anh...anh nói gì?

Tô Ánh Tuyết đỏ bừng mặt, trong lòng có chút giật mình, cô xấu hổ nói:

- Đây là ở công ty, không phải là chỗ cho anh đùa giỡn! Anh ở bên ngoài anh nhìn ai nhìn thế nào thì kệ xác anh, đừng có để mấy trò lưu manh đưa anh đến đồn cảnh sát là được rồi! Anh mà còn ăn nói vớ vẩn nữa tôi trừ lương anh đấy!

Lâm Phi chỉ tiện mồm nói vậy thôi mà lại khiến Tô Ánh Tuyết xấu hổ giận dữ như vậy, hắn không dám tiếp tục châm chọc cô nữa.

Nhưng cô gái này tính khí nóng nảy thật, động một chút là hàng chân mày lá liễu kia lại chau lại, đúng là khó chiều.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Tô Ánh Tuyết mới đẩy cửa bước vào phòng Chủ tịch.

Vừa bước vào là nhìn thấy những bậc thang xa hoa tráng lệ trong phòng, bên trên đặt những chiếc bình xanh tinh xảo, không ít bình đang nở hoa, có nụ hoa còn đang chớm nở.

Trong đám hoa cỏ đang đua nhau khoe sắc đó, những luồng không khí tươi mát thoảng vào khiến văn phòng trở nên thanh tĩnh thoát tục.

Đây không giống với phòng làm việc của Chủ tịch một tập đoàn đang nổi danh trên thị trường mà giống như nơi cư ngụ của những người già muốn tu tâm dưỡng tính.

Nếu không nhìn thấy bên phải căn phòng có một chiếc bàn sách chạm trổ hoa lê tinh xao và máy tính cùng các thiết bị văn phòng khác thì thực sự không thể nhìn ra được đây lại là một văn phòng làm việc.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo đang ngồi đó, cầm kéo cắt tỉa một chậu Hắc Tùng, dáng vẻ rất tập trung chăm chú, dường như không để ý thấy có người đang đi vào.

Trên khuôn mặt người đàn ông kia tuy có vài nếp nhăn nhưng có thể nhìn ra được vẻ anh tuấn đẹp trai thời còn trẻ. Chỉ có điều, theo thời gian, vẻ anh tuấn đó đã dần được thay thế bằng những nếp nhăn.

- Cha!

Tô Ánh Tuyết hít một hơi rồi khẽ gọi.

Tô Tinh Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, cười một nụ cười ấm áp:

- Tiểu Tuyết đến rồi à, cha vừa bảo Hứa Vi tìm con, nghe nói con ra ngoài ăn cơm cùng Mục phu nhân, đàm phán thế nào rồi?

Còn đối với Lâm Phi đứng sau Tô Ánh Tuyết, ông căn bản là không thèm để mắt đến.

Tô Ánh Tuyết hưng phấn nói:

- Cha, con đã thuyết phục được Mục phu nhân rồi, bà ấy vẫn bán công ty cho chúng ta, lần này Tập đoàn Thanh Mã không có cửa động đến rồi.

- Ồ...tốt lắm, con đúng là giỏi hơn cha tưởng đấy, không ngờ trong tình hình thế này mà con vẫn còn có cách chiếm được cảm tình của Mục phu nhân.

Tô Tinh Nguyên dường như có chút vui vẻ, nhưng ngay sau đó là nụ cười nhàn nhạt:

- Tối nay chúng ta cùng đi gặp người nhà họ Mã nhé, Tổng giám đốc Mã và Mã Thanh Hoành cũng tới, con phải xin lỗi người ta đấy, chuyện kết hôn của các con sẽ nhanh chóng được quyết định thôi.

Sắc mặt Tô Ánh Tuyết lập tức trở nên khó coi, cô không cam lòng mà nói:

- Cha, con đã thuyết phục được Mục phu nhân, sau này hình ảnh của công ty mình sẽ tăng lên, tại sao cha vẫn muốn gả con cho Mã Thanh Hồng?

- Con thực sự cảm thấy chỉ cần dựa vào việc thu mua một Tư Noãn Hôn Khánh là có thể thay đổi được tình hình hiện nay sao?

- Nhưng chúng ta cũng không đến mức phải đóng cửa thị trường cổ phiếu? Tài sản tích lũy đang ngày càng tăng lên mà?

Tô Tinh Nguyên thở dài:

- Con đừng ngốc nghếch như vậy nữa, con có khả năng làm việc tốt, nhưng bây giờ gian nan đủ bề, tuy tài sản tích lũy tăng lên nhưng...toàn bộ tổng thể đang bị suy sụp, không thể lấy hình thức để cải thiện cái bản chất bên trong được. Lần này con thắng được họ, nhưng không có nghĩa là từ nay về sau con sẽ thắng họ. Đây đều là những mối quan hệ không tốt đẹp gì, còn đối với bi kịch hiện nay, nó cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

- Cha, cha cho con thêm chút thời gian nữa, năm sau tham gia “Buổi họp mặt thương lượng thành phố Lâm An” tổ chức hai năm một lần rồi, đến lúc đó chỉ cần còn xin hợp tác đầu tư cùng một số doanh nghiệp nước ngoài, chỉ cần có bất cứ một doanh nghiệp nào chịu hợp tác cùng là chúng ta có thể nhanh chóng có được bước tiến quan trọng rồi!

- Cho dù Tập đoàn Thanh Mã có muốn chơi xấu ngáng chân chúng ta thì bọn họ cũng không dám làm loạn, đến lúc đó chúng ta có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn như bây giờ.

Tô Ánh Tuyết cố gắng khuyên nhủ cha mình.

Tô Tinh Nguyên thu lại nụ cười trên khuôn mặt, chau mày nói:

- Tiểu Tuyết, con đừng làm loạn lên nữa, sức nhẫn nại của cha có hạn thôi. Con thuê thằng ranh này làm vệ sĩ, làm Hầu Lôi bị thương, còn chọc giận Mã Thanh Hồng. Nếu cha không chịu trách nhiệm, bảo đảm với họ khuyên con sẽ hồi tâm chuyển ý thì có lẽ Tổng giám đốc Mã đã thẳng tay tiến hành xử lý Khuynh Thành chúng ta rồi. Nếu con còn hồ đồ như vậy nữa, nhà họ Mã sẽ không còn kiên nhẫn theo đuổi mối liên hôn này thì Khuynh Thành chúng ta sẽ chỉ như nằm trong bong bóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công trọng thương, tổn hao nguyên khí. Chúng ta không thể đối đầu với nhà họ Mã được, bọn họ có quan hệ với các quan chức trong tỉnh, xung quanh đều có thế lực chống tay, không phải là kẻ thường đâu.

- Chúng ta chỉ là công ty dựng lên từ hai bàn tay trắng, không có ô dù gì, những vị lãnh đạo kia tuyệt đối sẽ không xử đúng cho chúng ta đâu. Chúng ta không đấu lại với người ta được đâu.

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết tràn đầy sự thất vọng, cô vẫn luôn cố gắng kìm nén nỗi oan ức và phần nộ đang trào dâng trong lòng, nghẹn ngào trong cổ họng, giọng nói trở lên lạnh lùng:

- Chính vì vậy mà cha phải đem con gái ruột của mình ra làm hàng hóa để bán cho người ta sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.