Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 79: Quả đào




Thấy Lâm Phi cứ xông thẳng vào vào, Bạch Hân Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, muốn kéo Lâm Phi lại.

Nhưng Tần Nham giữ cô lại rồi lớn tiếng quát:

- Hân Nghiên! Cậu ta đang làm gì cô có biết không? Cứ thế lao đầu ra chẳng phải sẽ làm bia sống cho bọn chúng bắn sao?

- Nhưng mà...tổ trưởng, hắn như vậy rất nguy hiểm.

Bạch Hân Nghiên vẻ mặt rầu rĩ.

- Sao cô lại bồng bột như thế, tôi biết là cậu ta sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu chúng ta cũng rối lên thì tất cả sẽ đều nguy hiểm. Rốt cuộc cô làm sao vậy? Thường ngày cô đâu có vậy.

Tần Nham buồn bực nói.

Chính Bạch Hân Nghiên cũng sững sờ. Tại sao cứ đụng đến chuyện của Lâm Phi là cô lại rối lên như thế, dù cô có cố gắng không nghĩ đến nữa thì cũng không thể nào bình thường được.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Cô hỏi.

- Xem tình hình thế nào rồi nói, trước tiên bao vây bọn họ.

Tần Nham cau mày nói:

- Không biết tên Lâm Phi này là ngốc thật hay có nơi dựa dẫm. Kế hoạch này không theo dự tính được rồi, chúng ta chỉ có thể chờ xem cậu ta thế nào thôi. Hi vọng đến khi ấy cậu ta đừng quá tự phụ mà trở thành con tin của bọn chúng.

Ngay khi tổ đặc công đang túm tụm bên ngoài thảo luận cách xử lý thì Lâm Phi đã vào xưởng.

Vừa vào cửa, vài tên tráng kiện của Kỵ sĩ Thánh Điện liền vây quanh Lâm Phi.

Những tên Kỵ sĩ Thánh Điện này đều xuất thân từ quân nhân, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Phi như sư tử nhìn chằm chằm thỏ con.

Lâm Phi thấy súng đã vác vai, đạn đã lên nòng, cũng không hề để ý đến sắc mặt khó coi của bọn buôn ma túy mà thăm dò nhìn về phía Bao Tuấn Luân đầu trọc đứng cùng Fred.

- Là mày gọi điện?

Bao Tuấn Luân đắc ý cười nói:

- Xem như mày vẫn còn tinh tường. Đúng đấy, là tao đưa các anh em tới chăm sóc Lão Tạp Mao nhà mày. Ha Ha... Già ngu xuẩn, trẻ cũng vậy, chỉ có mày là thật sự dám đến.

- Chúng mày là người của Thanh Phong Đường?

Lâm Phi bình tĩnh hỏi.

- Thế mày nghĩ là ai? Mày làm cho thiếu chủ của bọn tao bị thương như thế nào thì bọn tao trả lại cho người thân của mày như thế. Đáng lẽ hôm nay bọn tao định cho mày thành thực vật rồi cơ, nhưng mà giờ tao lại đổi ý rồi.

Bao Tuấn Luân cười nham hiểm, gã gọi mấy tên trùm buôn ma túy đến:

- Trói nó lại, đem nó ra áp chế lũ cảnh sát kia! Chỉ cần có thể ra được đây, tôi sẽ có cách để các anh em trong Thanh Phong Đường tiếp ứng cho chúng ta.

Những tên này đương nhiên là không nghe theo hắn mà là nhìn về phía Fred.

Fred gật mạnh đầu, phẩy tay, ý bảo hai thủ hạ đi trói người.

Hai gã mặc áo ba lỗ tay cầm súng G36, lẳng lặng đi đến định bắt Lâm Phi lại.

Lâm Phi lạnh lùng bước đến nói với hai gã trùm buôn ma túy bằng tiếng Tây Ban Nha:

- Tao nói trước tao không thích đánh nhau... Chuyện này vốn không liên quan gì đến bọn mày, như nếu bọn mày mà ra tay là bọn mày sẽ bị liên lụy. Thế nên tốt nhất là chúng mày nên sớm cút khỏi đây, bây giờ ngoài kia vẫn chưa có nhiều người kéo đến, nhân cơ hội này mà trốn đi.

Đám Kỵ sĩ Thánh Điện không ngờ hắn biết nói tiếng Tây Ban Nha, nhưng khi chúng nghe Lâm Phi nói xong liền cười phá lên, cho là Lâm Phi ăn nói vớ vẩn.

- Ha ha, cho dù mày thích đánh nhau cũng phải đánh thắng chúng tao mới được. Chỉ dựa vào mình mày, có tin tao chỉ dùng một ngón tay cũng đánh gục mày không?

Một tên cường tráng trong đó tiến lên, khinh bỉ cười nhạo giơ cây thương thép lên định dùng nó đánh ngất xỉu Lâm Phi.

Trông thấy cây thương thép mạnh mẽ nhắm vào đầu, Lâm Phi không hề tránh né, nhanh như chớp đưa tay bắt lấy cán thương.

Tên kia kinh ngạc, gã định rút cán súng lại nhưng không thể thoát khỏi tay Lâm Phi.

-Mày....mày muốn làm gì?

Gã cường tráng bị sức mạnh cường đại làm chấn kinh, có chút bấn loạn.

Lâm Phi không muốn lặp lại những lời vừa rồi, dùng một lực mạnh đoạt cây Rifle tự động trên tay gã.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, chớp mắt, khẩu súng đã nằm trong tay của Lâm Phi.

Tất cả đều cho rằng Lâm Phi sẽ cầm súng làm vũ khí phòng vệ, nhưng lúc quay về phía bọn họ, Lâm Phi không hề có súng.

Lâm Phi thuận thế theo gã tráng kiện kia cướp đi cây súng, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống dùng báng súng thúc mạnh vào ngực gã.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người chỉ có thể đứng nhìn mà không có bất cứ phản ứng gì được.

Chỉ có thể trừng mắt thấy đầu gã vạm vỡ kia bị báng kim loại đập vỡ, máu tươi tuôn xối xả.

Phịch...

Gã to lớn bị đánh đến nỗi đầu óc không còn tỉnh táo, cứ như vậy cứng đờ ngã xuống đất phủi lên một trận cát bụi.

Trên mặt, trên người Lâm Phi dính một mảng máu đỏ tươi, hắn lấy tay lau vết máu trên mặt, vẻ mặt lạnh lùng dường như nói một mình...

- Tao nói là không thích đánh nhau nhưng không nói... không thích giết người.

Trong phút chốc, ánh mắt Lâm Phi trở lên vô cảm, ảm đạm và tê liệt.

Trên người hắn tản ra sát khí, phảng phất làm cho nhà xưởng rộng mênh mông mấy trăm mét vừa rồi còn giống như lồng hấp lúc này đã lạnh như băng.

Bóng đen lạnh lùng bao quanh hắn lúc này đủ lớn để biến thành một cái động nuốt trọn đám người ở đó.

Nếu đơn thuần chỉ là đau thương thì những ông trùm ma túy ở đây chẳng hề kinh ngạc.

Nhưng, sát khí của Lâm Phi thực sự cường đại tựa như gông cùm lấy linh hồn, khiến bọn chúng hít thở không thông.

Thủ lĩnh Fred là kẻ mạnh nhất ở đây, gã lập tức biết được rằng người đàn ông này tuyệt đối không phải là một lái xe bình thường.

Một loại bản năng mưu sinh hung hiểm quanh năm bôn ba ở nhiều nước ngoài thúc đẩy gã lớn tiếng điên cuồng quát:

- Nổ súng đi. Mau giết chết hắn.

Một đám Kỵ sĩ Thánh Điện hoảng sợ lấy lại tinh thần, kìm nén sự run rẩy, giơ khẩu súng trường hướng vị trí của Lâm Phi, tựa như một trận tập hỏa điên cuồng.

Đoàng, đoàng, đoàng...

Tia lửa văng khắp nơi, vỏ đạn bay tán loạn.

Viên đạn như vô số ngọn lửa đan xen vây lấy thân ảnh Lâm Phi.

Mấy tên của Thanh Phong đường mà Bao Tuấn Luân mang theo sớm đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, chạy xa phía sau đống hàng hóa, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này.

Trên thực tế, những tên đó thấy cái xác vỡ đầu đã muốn nôn mửa rồi.

Tiếng súng dừng lại sau vài giây.

Bao Tuấn Luân thăm dò thoáng nhìn vốn tưởng cho dù bản lĩnh của Lâm Phi có lớn thế nào thì giờ cũng chết rồi.

Nhưng không ngờ khi một đám vệ sĩ Thánh Điện còn ngơ ngác nhìn xung quanh đã không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu nữa.

Đột nhiên, Bao Tuấn Luân thấy một cái bóng thoáng hiện sau lưng Fred.

- Fred, cẩn thận!

Bao Tuấn Luân hô to nhưng Fred không kịp phản ứng lại.

Lâm Phi không biết từ lúc nào đã bay qua màn đạn dày đặc, thân ảnh qủy mị tiến tới sau lưng Fred, một tay hắn giống như vuốt ve, đặt tại đỉnh đầu của Fred.

- Bọn mày không có bản lĩnh bỏ trốn thì đừng có mà chọc tức tao....

Lâm Phi vừa nói xong, một tay nắm đầu Fred, giống như uy hiếp đem một cọc gỗ đè xuống.

Fred giãy giụa, hắn không muốn gục ngã nhưng ngay lập tức, cổ hắn bị bẻ gãy, hơi thở cuối cùng trút ra và sau đó, đầu hắn bị đá văng xuống mặt đất, lăn lông lốc.

- Ba!

Một tiếng vỡ vang lên, trên nền xi măng có chút lõm, mà cả cái đầu bị nổ tung dường như trái hồng bị đè ép. Máu chảy lênh láng trên nền đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.