Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 65: Ngươi ở rể nhà ta đi, ta giấu ngươi cả đời




Mục phu nhân mỉm cười nói:

- Đương nhiên, năm đó, khi Khuynh Thành Quốc Tế vừa thành lập, là một tay mẹ cô sáng lập ra. Có thể nói, cho đến nay, mặc dù trên danh nghĩa, Khuynh Thành Quốc Tế là do cha cô xây dựng, nhưng nếu không có tài hoa của mẹ cô trong đó, cha cô cũng không thể xây dựng Khuynh Thành với quy mô thế này khi mẹ cô vẫn còn được.

- Cô còn nhỏ, có thể không rõ chuyện trên thương trường, nhưng bà ấy là người phự nữ tài hoa nhất mà tôi từng thấy, hơn nữa còn rất giống cô, cực kỳ xinh đẹp.

Tô Ánh Tuyết nghe vậy, nước mắt bắt đầu rơi, buồn bã nói:

- Lúc tôi còn nhỏ, mẹ không cho tôi đề cập đến công việc với bà...tôi còn cho rằng...bà chỉ là một người phụ nữ của gia đình...

- Ha ha, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và mẹ cô là, mặc dù mẹ cô có tài, lại xinh đẹp nhưng lại không có tâm đi theo nghiệp kinh doanh, chỉ thỉnh thoảng phụ giúp cha cô. Còn cô, lại có hoài bão, dã tâm lớn, cũng có hứng thú với việc kinh doanh. Đây là điều khác biệt giữa cô và mẹ cô. Tôi cũng coi trọng cô điểm này, tôi hy vọng Tư Noãn vào tay cô sẽ có chuyển biến tốt.

- Đương nhiên rồi, tôi cũng không tận lực yêu cầu cô điều gì, cứ thuận theo tự nhiên, dùng phán đoán của cô để làm tốt mọi chuyện là được.

Mục phu nhân cảm thán.

Tô Ánh Tuyết lại rất hứng thú, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi:

- Mục phu nhân, bà có thể nói cho tôi biết chuyện của mẹ tôi năm xưa được không? Từ trước tới giờ cha tôi không đề cập với tôi...

Mục phu nhân há hốc mồm, vẻ thương tiếc:

- Tôi cũng không biết nhiều, lớn tuổi rồi, có một số chuyện cũng quên. Nếu có cơ hội cô hãy đi hỏi cha mình.

Tô Ánh Tuyết vẻ mặt thất vọng, trong trí nhớ của cô, mẹ cô luôn là người phụ nữ của gia đình, nội trợ. Nhưng sau khi cô vào Khuynh Thành Quốc Tế, ít nhiều cũng cảm nhận được, nhiều công việc có tính xây dựng quan trọng của công ty năm đó, không giống như việc cha có thể làm được.

Nếu thật như Mục phu nhân nói, là công lao của mẹ, vậy năm đó mẹ tuyệt đối không phải người đơn giản.

Nhưng cha và các trưởng bối trong công ty khác cũng vậy, hầu như không bao giờ đề cập đến chuyện của mẹ năm đó.

Khó có được người biết chút ít như Mục phu nhân, nhưng bà cũng không chịu nói thêm.

Tô Ánh Tuyết cũng không cưỡng cầu, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò, không biết mẹ mình có gia cảnh thế nào mà khiến những người này giữ kín như bưng như vậy?

Mục phu nhân nhìn bộ dạng thất vọng của Tô Ánh Tuyết, trong lòng thầm áy náy. Không phải tôi cố ý giấu diếm, mà cũng là vì muốn tốt cho cô...

Một già một trẻ nói chuyện một hồi, Tô Ánh Tuyết lại bảo Trương Tĩnh đi lấy hợp đồng lại, coi như chính thức hoàn thành việc thu mua.

Trước khi Mục phu nhân rời đi, dưới sự khẩn cầu của Tô Ánh Tuyết, bà đành bất đắc dĩ nhận chiếc đồng hồ, đồng thời mời Tô Ánh Tuyết sau này đến Los Angeles thì nhớ tới thăm bà, Tô Ánh Tuyết cười đồng ý.

Một buổi sáng “kinh tâm động phách” qua đi, tâm tình của Tô Ánh Tuyết không tồi, nhưng cô bỗng cảm thấy đói.

Bỗng nghĩ đến vì sao lâu như vậy rồi mà Lâm Phi còn chưa về, còn liền gọi điện thoại qua.

Lâm Phi vừa kịp về công ty, nhận điện thoại, nghe thấy giọng điệu của Tô Ánh Tuyết, muốn ra ngoài đi ăn, liền biết chắc chắn hợp đồng đã được ký một cách thuận lợi.

Đương nhiên, Lâm Phi không biết được rằng, ở giữa còn rất nhiều khúc ngoắt ngoéo khác.

Lâm Phi cũng lười lên, ngồi trong xe đợi cô chủ của mình xuống.

Đợi hơn chục phút sau, không chỉ có Tô Ánh Tuyết đến, mà còn có cả Hứa Vi!

Lâm Phi lập tức xuống xe, ân cần mở cửa xe:

- Hi hi, Tổng giám đốc Tô, cô và chị Hứa Vi cùng đi sao?

- Nhìn anh này, vui mừng đến thế cơ à...sao, không phải anh nói là muốn mời Hứa Vi ăn cơm sao, tôi giúp anh mời không được sao?

Tô Ánh Tuyết tâm tình tốt, hy vọng có người chia sẻ với mình. Chị em tốt chỉ có mình Hứa Vi, dù sao Lâm Phi cũng nói mời ăn cơm, nên cô đã gọi Hứa Vi cùng đi.

Thực ra Hứa Vi hơi bận, nhưng cô biết Tô Ánh Tuyết là người nếu không phải đặc biệt vui vẻ thì sẽ không ra ngoài ăn cơm trong giờ làm việc, cho nên cô không nỡ làm Tô Ánh Tuyết mất hứng.

- Đương nhiên là được, tôi còn cầu không được ấy chứ.

Lâm Phi không quên nháy mắt với Hứa Vi.

Hứa Vi che miệng cười, trừng mắt với hắn, trong lòng có chút ngoạt ngào.

Tô Ánh Tuyết thấy hai người đưa mắt với nhau, lại có chút khó chịu.

Nhưng gọi cô cũng gọi rồi, không thể để Hứa Vi quay về được, hơn nữa tính cô hiếu thắng, trong tiềm thức cô không cho rằng mình sẽ thua Hứa Vi nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi lên xe, Lâm Phi hỏi:

- Tổng giám đốc Tô, đi đâu ăn bây giờ?

Tô Ánh Tuyết thương lượng với Hứa Vi xong nói:

- Vi Vi, em trả lương tên này rất cao, nếu anh ta đã muốn mời, vậy chị cứ thoải mái đề xuất đi.

- Hôm nay là chúc mừng thành công của em, đương nhiên phải để em nói rồi.

Hứa Vi không tiện mở miệng, liền đẩy cho Tô Ánh Tuyết.

Tổng giám đốc Tô không chút khách khí, chớp chớp đôi mắt dễ thương, nghĩ một lát rồi nói:

- Lâm Phi, không phải anh biết tiếng Pháp sao, vậy thì đến Moulin-rouge đi.

Lâm Phi sững sờ:

- Hồng Ma phường? Đó không phải là ca kịch sao?

- Quả nhiên là anh hiểu à...

Tô Ánh Tuyết nói:

- Đó là tên một nhà hàng của Pháp, ông chủ là đầu bếp người Pháp, bồi bàn cũng đều là người Pháp. Mặc dù ở đó có thể nói tiếng Trung, nhưng để đảm bảo cho mỗi món ăn chính xác hợp lý, nguyên mùi nguyên vị, menu đều là tiếng nước ngoài. Nếu có người hiểu tiếng Pháp, vậy thì thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa không dễ gọi sai món.

Lâm Phi giật mình, thì ra là có nơi như vậy, quả nhiên nhà hàng mà Tô Ánh Tuyết tiếp xúc không cùng đẳng cấp với mình.

Hứa Vi ở đằng sau có chút kinh ngạc:

- Lâm Phi, thì ra em biết cả tiếng Pháp?

Lâm Phi ngượng ngùng cười cười:

- Tốt xấu gì em cũng ở nước ngoài vài năm, hiểu vài từ đơn giản.

- Vậy cũng lợi hại rồi, chị đến tiếng Anh cũng rất gượng gạo, Tiểu Tuyết chỉ biết tiếng Anh. Trước kia bọn chị đến nhà hàng đó, không có cách nào truyền tải được hết ý mình muốn nói, buồn bực vì không tìm được người biết tiếng Pháp đấy.

Tô Ánh Tuyết im lặng, trong lòng thầm nghĩ, còn giả vờ giả vịt, sớm muộn gì cũng phải móc hết những thứ anh biết ra.

Xe chạy thẳng đến nhà hàng.

Trên đường, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi bàn chuyện công việc. Hai người hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lâm Phi.

Phải nói rằng, lòng coi trọng sự nghiệp của Tô Ánh Tuyết khiến Lâm Phi có chút bội phục. Chỉ nghe những tình tiết cô nói thôi là có thể biết cô làm việc rất chuyên chú.

Nhà hàng Hồng Ma Phường nằm bên bờ biển phía Đông Bắc, nghe tiếng hải triều, nhìn bãi cát quanh co, rất phù hợp với sự lãng mạn của người Pháp.

Phong cách kiến trúc màu đỏ trang nhã, khiến người ta lạc vào Hương Tạ Lệ, mang theo phong cách hoài niệm của thế kỷ mười tám.

Những chiếc xe sang trọng bên ngoài nhà hàng không có chiếc nào dưới hai trăm vạn, số lượng cũng không nhiều. Toàn là tuyến đường cao cấp. Lâm Phi bỗng cảm thấy mình bị lừa, chút tiền lương ít ỏi kia của mình, đoán chừng là không đủ trả cho một bữa ăn ở đây.

May mà mình còn đem theo chi phiếu một triệu của Tô Tinh Nguyên, cùng lắm thì nhờ Tô Ánh Tuyết giúp đỡ, về sẽ trả cô ấy sau.

Một mỹ nữ da trắng người Pháp ra mở cười, dẫn ba người vào trong nhà hàng. Phong cách trang hoàng kiểu quý tộc châu Âu khiến cả nhà hàng như một cung điện nhỏ.

Không giống như các phòng trong nhà hàng kiểu Trung Quốc, nhà hàng Tây này vẫn giữ thói quen của người phương Tây, mỗi bàn được đặt trong một đại sảnh, ghế sô pha tinh tế bằng da thật, bàn gỗ, không khí tràn ngập mùi thơn nhàn nhạt của pho mát Pháp.

Sau khi ngồi xuống bàn, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi thấy người phụ vụ chưa tới cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.

Có lẽ bởi vì nơi đây là phục vụ người đẳng cấp nên có rất nhiều người ngoại quốc. Dù hai cô gái này là mỹ nữ hiếm gặp đi chăng nữa thì cũng không thu hút sự chú ý của nhiều người. Mọi người đều nhã nhặn dùng cơm, thưởng thức bữa trưa vui vẻ.

Lâm Phi có thể hiểu tại sao Tô Ánh Tuyết lại thích nơi này, không phải cô xem thường cây nhà lá vườn, mà chỉ là ở cùng với người có đẳng cấp giống mình sẽ tự tại hơn nhiều.

Lâm Phi đang định gọi chút bánh mỳ lót bụng trước thì thấy người phục vụ dẫn một nam một nữ đang đi về phía hắn.

Người đàn ông phong thái tiêu sái, người phụ nữ thanh nhã dịu dàng, chính là Trương Triệt và Liễu Cảnh Lam mà hắn gặp hai ngày trước đây.

Trương Triệt đang nói chuyện với Liễu Cảnh Lam, lúc này nhìn thấy Lâm Phi đang ngồi trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi nhíu mày lại.

Lâm Phi quét ánh mắt lên người Liễu Cảnh Lam, hắn nhạy bén phát hiện ra rằng, cánh tay trái bên trong chiếc áo màu vàng nhạt của Liễu Cảnh Lam không được tự nhiên...

Liễu Cảnh Lam nhìn thấy Lâm Phi ngồi đó, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã nở nụ cười vui mừng, có vẻ không chú ý tới Lâm Phi đang nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình.

- Lâm Phi, thật trùng hợp quá, anh cũng ở đây sao?

Liễu Cảnh lam thoải mái chào hỏi.

- Tôi đưa cô chủ và đồng nghiệp đến ăn trưa.

Lâm Phi thu hồi ánh mắt, đứng dậy cười, rồi đi về phía Liễu Cảnh Lam.

- Cô chủ của anh? Anh tìm được công việc rồi?

Liễu Cảnh Lam có vẻ vui mừng thay cho Lâm Phi:

- Thật là tốt quá, cha tôi còn nói không biết anh đã tìm được việc chưa, cứ để anh lái xe hộ cũng không tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.