Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 64: Tam Mộc chi chiêu




Lúc này, Trương Triệt bỗng chen vào:

- Lâm tiên sinh lại thăng chức rồi hay sao? Cô chủ có thể tới đây khẳng định không phải là chủ của doanh nghiệp nhỏ, còn dẫn Lâm tiên sinh tới, xem ra chức vị của Lâm tiên sinh đây không thấp.

Lúc trước gã luôn gọi Lâm Phi là “Tiểu Lâm” nhưng từ hôm chứng kiến màn đánh nhau của Lâm Phi, khiến lòng gã có chút nhút nhát, đổi giọng gọi “Lâm tiên sinh”, nhưng sự khinh thường trong lời nói vẫn không giảm.

Lâm Phi thờ ơ nhún vai:

- Cũng không nhỏ, làm tài xế.

- Thì ra là tài xế, khó trách lại cho anh vào. Tôi còn tưởng tìm nhầm chỗ cơ, tưởng chỗ này chó mèo đều có thể đến hay sao!

Trương Triệt tự mình lẩm bẩm, sau đó ra vẻ xin lỗi:

- À, Lâm tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không nói anh, chỉ là bạn ở Lâm An của tôi giới thiệu với tôi rằng, nhà hàng Pháp này là nhà hàng Tây đẳng cấp nhất ở Lâm An, cho nên tôi mới dẫn Liễu Cảnh Lam tới thử xem sao.

- Dù sao đây cũng là bữa ăn cuối cùng trước khi rời khỏi Lâm An, tôi hy vọng thay đổi khẩu vị chút.

Lâm Phi không hứng thú tới lời châm chọc khiêu khích của tên này, hắn bộ dạng quan tâm hỏi han Liễu Cảnh Lam:

- Tay trái của chị làm sao vậy, tôi thấy hình như tay núp trong áo không được thoải mái?

Liễu Cảnh Lam vẻ mặt kinh ngạc, cười thoải mái vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Trên cánh tay nhỏ có vài lỗ kim, còn tái xinh, có vẻ là do truyền nước.

- Ánh mắt này của anh cũng thật xảo trá, đều bị anh nhìn thấy rồi...hôm qua tôi không được khỏe nên đi đến bệnh viện khám một chuyến, y tá đó lấy ven tay mãi không được nên làm cánh tay tôi đau nhức.

Liễu Cảnh Lam cười nói.

Lâm Phi híp mắt. Kỳ thực hắn muốn Liễu Cảnh Lam vén áo cao lên chút nữa, nhưng đây là nhà hàng, trước mặt mọi người mà mình làm vậy, không được thích hợp cho lắm.

Nếu đúng như điều mình đoán thì không sao, nhưng nếu Liễu Cảnh Lam không có vấn đề gì thật thì mình hiển nhiên quá biến thái. Đang yên đang lành lại vén tay áo cô ta lên nhìn, hơn nữa cũng không tiện giải thích với ông Liễu.

Trương Triệt ở bên cạnh vẻ mặt không vui:

- Lâm tiên sinh, sức khỏe Cảnh Lam không tốt, anh cứ nhìn Cảnh Lam của tôi như vậy, thật không lịch sự chút nào.

Lâm Phi cười thong dong:

- Tôi chỉ quan tâm một chút, dù gì cũng là con gái của bạn mình.

Liễu Cảnh Lam trừng mắt với hắn, cười nói:

- Nói có vẻ như là anh là trưởng bối của tôi không bằng ấy. Thực tế tôi còn lớn tuổi hơn anh đấy.

Lúc này thoạt nhìn cô gái cười tươi như hoa, nhẹ nhõm vui vẻ nhưng trong lòng lại dậy sóng mãnh liệt.

Thực sự là quá nguy hiểm, tối qua may mà cô không lười biếng, để phòng ngừa chẳng may, trước khi quay về tìm nhóm người Trương Triệt, cô đã tự làm thương cánh tay của mình, che đi thương thế trên cánh tay.

Một là có thể tìm lý do che mắt đám người Trương Triệt, nói là tự mình lén lút đến bệnh viện mới trì hoãn lâu như vậy. Dựa vào sự mê luyến của Trương Triệt đối với mình, khẳng định là không nghi ngờ vô căn cứ, mà chỉ hỏi han ân cần thuần túy.

Hai là để thuận tiện ngày nóng có vén tay áo nên thì vết thương được che cũng không khiến người khác sinh nghi. Đây là bản năng bảo vệ mình nhiều năm nay của cô. Lúc nào cũng phải để đường lui cho bản thân, để bản thân không bị bại lộ ngoài ý muốn.

Quả nhiên, kinh nghiệm nhiều năm đã giúp mình.

Độ nhạy cảm của người đàn ông này quả thực giống như dã thú ngủ đông, ở ẩn trong đêm tối, có thể ngửi thấy được bất kỳ mùi máu tanh nào...

Nếu hôm nay cánh tay mình không bị thương, chắc chắn Lâm Phi sẽ không chút do dự mà nghi ngờ mình bị thương ở bả vai.

Với sự hiểu biết của cô về Lâm Phi trong truyền thuyết thì có lẽ cô không có cơ hội để ra khỏi nhà hàng này...

- Lâm Phi, đây là bạn của anh?

Lúc này, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi đã từ nhà vệ sinh đi ra. Hai mỹ nữ rất nhìn Liễu Cảnh Lam với ánh mắt rất tự nhiên, quả thực, mỹ nữ tài trí như Liễu Cảnh Lam khiến hai cô cũng thích.

Liễu Cảnh Lam cũng thân thiện mỉm cười với hai người, tự mình giới thiệu, nói là Lâm Phi quen cha mình, trước đó từng gặp qua một lần.

Trương Triệt há hốc mồm. Lâm Phi có vận khí gì mà có thể cùng dùng cơm với tuyệt sắc mỹ nữ thế này, lại còn là hai mỹ nữ!

Một người xinh đẹp dịu dàng, như ngọc bích cũng không nói làm gì, cũng xấp xỉ Liễu Cảnh Lam, một người chiều cao hơn 1m7, thanh lệ như tiên, vượt xa so với Liễu Cảnh Lam!

Chẳng cần nghĩ cũng biết, đây là người con gái tràn đầy vẻ cao ngạo, có đẳng cấp trong xã hội, chắc chắn là cô chủ của Lâm Phi!

- Bỉ nhân (kẻ hèn dốt này) tên Trương Triệt, rất vui khi được gặp mặt hai vị. Chắc hẳn vị này là cô chủ của Lâm tiên sinh chứ ạ.

Trương Triệt thẳng lưng, phong độ nhẹ nhàng, chủ động tiến lên có ý bắt tay với Tô Ánh Tuyết.

Nhưng Tô Ánh Tuyết cơ bản không có ý định đưa tay ra bắt, hàng lông mày lá liễu nhăn lại, có vẻ vừa rồi còn phát hiện ra một người:

- Anh cũng là bạn của Lâm Phi?

- Ây...

Muốn Trương Triệt nhận mình là bạn của Lâm Phi, gã không sẵn lòng cho lắm, cười miễn cưỡng:

- Tôi là học trưởng của Cảnh Lam.

Tô Ánh Tuyết nhìn Lâm Phi, thấy hắn gật điều, tỏ vẻ chỉ có quan hệ như vậy.

- Xem cách ăn mặc của anh cũng không phải người chưa từng va chạm ngoài xã hội, nam chủ động yêu cầu bắt tay với nữ, cái này không lịch sự cho lắm.

Sau khi xác định không phải bạn của Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết lập tức từ chối thẳng thừng.

Tay của Trương Triệt cứng đờ giữa không trung, sắc mặt lúc đỏ bừng lúc lại trắng bệch. Không ngờ người phụ nữ này nói chuyện lại không khách khí đến vậy, nhưng điều cô nói là sự thật, gã không thể cãi lại.

Tô Ánh Tuyết đã gặp nhiều loại người. Ngoại trừ quái nhân dù dùng cách nào cũng không thấu như Lâm Phi ra thì những thiếu gia ăn chơi này cô nhìn đến phát chán rồi.

Bên cạnh tên Trương Triệt này còn có một Liễu Cảnh Lam, vậy mà còn chủ động bắt tay với cô gái mình mới gặp lần đầu, vừa nhìn là biết không phải người đàn ông tử tế gì, có chút gia cảnh là cái đuôi vểnh lên trời ngay.

Cô không có thiện cảm gì với loại đàn ông này, hơn nữa có thể thấy, gã xem thường Lâm Phi.

Nên cô cũng không định lịch sự với hắn, trực tiếp nói cho hắn không trả lời được thì thôi.

Mặc dù Lâm Phi không chấp nhặt Trương Triệt, nhưng hắn cũng thầm cảm thấy rất sảng khoái với biểu hiện vừa rồi của Tô Ánh Tuyết.

Tên Trương Triệt này đã đá phải bàn sắt rồi, còn tưởng Tô Ánh Tuyết sẽ như những cô gái khác, ít nhất sẽ giả bộ khách sáo với gã một chút, ai dè cô đại tiểu thư này “mặt lạnh vô tình” như vậy.

Người phục vụ dẫn hai người vào cứ tủm tỉm cười. Lúc này mới có thời gian cắt ngang, giọng Trung không quá tiêu chuẩn:

- Mấy vị đây đều quen nhau sao ạ? Có cần cùng ngồi một chỗ không ạ?

Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi nhìn Lâm Phi, tỏ vẻ họ thế nào cũng được, chủ yếu vì bọn họ không biết, Lâm Phi và Liễu Cảnh Lam thân quen hay không?

Trương Triệt thay đổi cách nhìn. Tô Ánh Tuyết càng không thèm ngó ngàng gì đến gã, gã càng muốn tiếp cận cô, nhưng gã không nói thẳng mà lấy lòng Liễu Cảnh Lam:

- Cảnh Lam, em quyết định đi, anh nghe em, có cần ngồi cùng bàn với Lâm tiên sinh không?

Lâm Phi vốn không muốn ngồi cùng bàn với Trương Triệt cho lắm, nhưng nếu ngồi một bàn, sẽ có nhiều cơ hội quan sát Liễu Cảnh Lam hơn nên hắn có ý gật đầu.

Nhưng không đợi hắn nói, Liễu Cảnh Lam đã cười sảng khoái nói:

- Được ạ, bữa ăn cuối cùng trước khi rời khỏi Lâm An, quen biết bạn tốt cũng không tồi.

Lâm Phi có chút ngạc nhiên. Nếu không phải Liễu Cảnh Lam diễn xuất quá tốt, thì người phụ nữ này đang giấu diếm mình điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.