Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 52: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo




- Có thể!

Tông Thủ một kiếm, chém bay đầu Ân Ngự. Vào lúc Ân Ngự còn một tia ý thức cuối cùng, lại lạnh lùng nói:

- Nhưng trẫm cũng nhất định phải khiến huyết mạch Ân gia người tuyệt truyền khỏi vực này!

Bên ngoài Hoàng Kinh thành, mắt mũi miệng Thanh Huyền bỗng dưng tràn ra máu tươi, cực kỳ đột ngột.

Nhưng đã có Thái Hoàng đạo quân trước kia làm thí dụ, Thanh Huyền cũng đã sớm có phòng bị.

Hóa thân bị diệt, dẫn phát nguyên thần cắn trả, hồn lực phong bạo.

Bất quá Thanh Huyền giờ phút này thực sự cực kỳ chật vật. Nhất Khí Hóa Tam Thanh ba hồn bảy vía của người phân hoá mà thành.

Mỗi một cỗ hóa thân, sau khi hao tổn mặc dù không tổn thương căn bản, nhưng lại cực kỳ trọng yếu.

Sau khi tổn hại, thường thường cần trăm năm mới có thể khôi phục. Mà thực lực của bản thân, cũng ít nhiều sẽ phải chịu chút ít ảnh hưởng.

Thanh Huyền lại không để ý tới thương thế, hai tay cầm ấn. Là "Cửu Tự Chân Ngôn" của Đạo gia, tổ tự chân ngôn trong "lâm binh đấu giả giai sổ tổ tiền hành".

Dùng phương pháp này hết sức triệu hồi hồn niệm toái tán, nhưng mà suốt mười cái hô hấp, Thanh Huyền chỉ thu về được một chút Nguyên Hồn tàn phiến phân hoá ra ngoài, cũng không có trí ở trong phiến không gian phong bế kia.

- Giết hóa thân chi nhân của ta, hẳn là Thương Sinh Đạo Ngụy Húc không thể nghi ngờ! Không hổ là Thương Sinh Đạo tọa tôn mà Hi Tử tuyển định, thủ đoạn thật cay độc.

Thái Hoàng lúc này dĩ nhiên đã hồi phục xong, chỉ là sắc mặt vẫn hơi chút tái nhợt.

- Trước tru ta và ngươi, nhất định là muốn giấu diếm gì đó?

- Ta hôm nay ngược lại càng hiếu kỳ, Ngụy Húc kia bất quá mới bước vào Chí Cảnh! Có tư cách gì một kiếm diệt hai người chúng ta? Thậm chí còn không kịp phản ứng chút nào?

Thanh Huyền nhíu mày, mắt lộ ra vẻ lạnh lùng:

- Chẳng lẽ chỉ bằng vào mười hai trấn quốc đồng nhân kia sao?

Mười hai trấn quốc đồng nhân đột nhiên đổi chủ, bị Thương Sinh Đạo khống chế. Cũng khiến cho hắn hiếu kỳ, nhưng mà trong lòng hắn vẫn nghi hoặc chuyện thứ hai hơn.

- Kính Hoa Thủy Nguyệt tuy là thần thông thập nhất đẳng, nhưng nếu gặp ngườ mạnhi, tăng cường đến mười cấp Vô Thượng thập tam đẳng cũng có khả năng.

Thái Hoàng thuận miệng suy đoán, nhưng lại không để ở trong lòng. Bất quá lúc này trong lòng xao động không hiểu, chung quy vẫn cảm thấy mình đã bắt được mấu chốt nào đó, rồi lại bắt không được.

- Tự nhiên Thương Sinh Đạo khổ tâm trù tính trận chiến này, sẽ chuẩn bị chút ít thủ đoạn khác để ứng đối ta và ngươi. Ai dám coi thường Hi Tử, coi thường Tú Quan? Tóm lại tất có bí mật gì đó không muốn người biết.

- Chỉ là Lý Biệt Tuyết, lần này hơn phân nửa dữ nhiều lành ít rồi.

Thanh Huyền trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có đầu mố gì. Sau khi thở dài một tiếng liền mắt nhìn về phía hoàng kinh thành, ánh mắt phức tạp.

Tuy tiếc hận cảm thán vì Lý Biệt Tuyết, nhưng hắn lại không hề có ý ra tay tương trợ.

Tử địa mười hai trấn quốc đồng nhân trấn áp, nhưng phàm là Chí Cảnh Thánh Tôn, đều tránh mà không kịp

Lúc này vào thành, không những không cứu được Lý Biệt Tuyết, ngược còn bồi thêm mình vào nữa

Cũng may những trấn quốc đồng nhân này tốc độ bay không nhanh. Thác loạn thần quyết, chỉ cần trước đó có trận đối ứng liền có thể triệt tiêu một bộ phận. Ngược lại cũng không phải hoàn toàn không cách nào chống lại.

- Không chỉ Lý Biệt Tuyết!

Thái Hoàng lắc đầu, cũng than thở một tiếng:

- Đại Thương, nguyên thần hoàng đế Ân Ngự cũng đã triệt để xong đời--

Mắt hai người lộ ra vẻ khó tin, cũng thấy trong lòng vô cùng trầm trọng.

Đại Thương diệt vong, trong Vân Giới không còn thế lực nào có thể đối kháng Đại Càn tiên đình được nữa, cho dù là Thạch gia lúc này cũng xa xa không đủ tư cách.

Mà Lý Biệt Tuyết và Chu Tử, hai đại Chí Cảnh Thánh Tôn. Một vị bị tru diệt trấn áp, một vị đạo cơ dao động, thương thế trầm trọng.

Một trận chiến này, Thương Sinh Đạo Kiếm Tông, cơ hồ quét ngang toàn bộ Vân Giới.

Mà Đạo Môn tuy có hai người bọn hắn cũng đã không còn lực ngăn cản nữa.

Xu thế mạnh yếu đã triệt để nghịch chuyển.

- chuyện hôm nay, thực sự cũng có gì xấu.

Thanh Huyền lên tiếng, khiến Thái Hoàng lập tức khiêu mi, mắt hiện kinh ngạc hỏi thăm nhìn sư huynh mình.

- Xu thế Vân Giới đã đến nước này. Vị kia, cũng không sai biệt lắm nên hiện thân rồi.

- Ân?

Thái Hoàng nheo lại hai mắt:

- Chẳng lẽ là chuyện mà tám ngàn năm trước Từ Bi sư huynh hoài nghi sao? Người kia, thật sự tồn tại?

- Hẳn không sai! Kỳ thật Từ Bi không nói, ta cũng có nghi hoặc này. Nhưng mà đạo huynh hắn, cũng quá mức nóng vội. Là địch với người nọ, muốn đẩy toàn bộ Đạo Môn vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thanh Huyền cười lạnh:

- Cho nên ta và ngươi, hôm nay chỉ cần ngồi xem là được.

Thái Hoàng thì lâm vào suy ngẫm, nếu người nọ thật sự tồn tại. Như vậy Từ Bi tám ngàn năm không hiện thân ở Vân Giới, cũng có chút khả nghi.

Từ Bi sư huynh hắn có còn tại thế không?

※ ※ ※ ※

Trong Văn miếu, Chu Tử vẫn ngồi yim như gỗ. Hai mắt vốn thâm thúy lợi hại đã mất đi tất cả quang mang.

Hồi lâu sau, mới bị tiếng nghị luận ầm ĩ ở chung quanh khiến giật mình tỉnh lại.

- Thiên Địa đã bị phong tỏa, chỉ sợ nguyên thần hoàng đế dữ nhiều lành ít.

- Đây là tà bất thắng chính sao? Tại thế thánh hiền, sao lại chết trên tay hôn quân được. Thật là buồn cười! Chúng ta giúp đỡ nguyên thần hoàng đế, cũng xem như là tay sai của tên hôn quân kia--

- Mười hai trấn quốc đồng nhân đào ngũ tương hướng, cái này chẳng lẽ là Thiên Ý? Chẳng lẽ Nho môn ta đã bị thiên ghen ghét, mới có khó khăn hôm nay sao? Đã chú định Thương Sinh Đạo rầm rộ, Nho gia ta tương vong?

- Tuyệt không phải như thế! Mặc dù sai, sai cũng cũng không phải Thượng Cổ thánh hiền, cũng không phải kinh điển Nho gia mà là chúng ta mới phải.

- Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ, những kinh điển mà các thánh hiền di hạ, chúng ta xuyên tạc bao nhiêu? Đều nói ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, nhưng không phải đều đã hiểu sai ý thánh nhân hết sao?

Chu Tử lập tức chấn động tinh thần, tâm cảnh gần như sụp đổ lại khôi phục mấy phần tình cảm ấm áp. Khiến cho băng hàn nơi trong lồng ngực hơi giải.

Đúng rồi, lúc này còn không đến lúc nhận thua! Sai rồi vậy thì sửa, cũng không có gì lớn.

Mình năm đó học ở trường, đã từng hiểu lầm kinh nghĩa, đã từng bị sư trưởng răn dạy.

Chỉ cần còn có lòng hướng về đạo, v truy cầu thiên hạ chí lýbất diệt, Chu Tử hắn cuối cùng cũng có thể rửa sạch sỉ nhục này.

Nhưng hắn vừa muốn có động tác, toàn thân lại như châm đâm. Lúc này mới giật mình, cuộc chiến hôm nay, khiến cho đạo cơ của hắn dao động đến mức nào.

Lúc này thương thế trên người, cho dù là đại chiến với Tú Quan mười ngày đêm, sợ rằng cũng không gì hơn cái này.

Lại không để ý đau đớn, Chu Hi miễn cưỡng tự mình vươn người đứng lên, vẫn đứng ngạo nghễ.

- Thiên nhân hợp nhất không sai, cách vật trí tri không sai. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, thứ, trung, hiếu, đễ càng không sai.

Thâm âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyên truyền giác ngộ, khiến rất nhiều phu tử nghị luận nơi này đều nhao nhao dừng nghị luận, kinh ngạc nhìn qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.