Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 107: Việc vui liên tục




“Vậy, em đi vào trước.”

“Được.”

“Học trưởng anh sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

“... ”

“Làm sao vậy?” Trì Quy khóe mắt mang ý cười, hỏi.

“... ” Tay, học trưởng, tay còn ở trong tay anh.

“Còn việc gì sao?” Ý cười càng đậm.

“... Tay.”

“Sao?” Từ tầm mắt của đứa nhỏ nhìn xuống, Trì Quy cong cong khóe miệng, ngẩng đầu ‘kinh ngạc’ nói, “Ngại quá, mới vừa rồi không để ý đến, cứ thế mà nắm.” Sau khi nói xong thì thực tự nhiên mà thu tay trở về, “Được rồi, trở vào đi. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Ngày mai anh tới tìm em. Sao?”

“Ừ. Hẹn gặp lại.”

Trì Quy nhìn đứa nhỏ nghiêng đầu sang nơi khác, bịch bịch mà chạy đi xa, nhịn không được cười rộ lên. Ừ, quả nhiên không thể đùa quá mức, đứa nhỏ này rất dễ thẹn thùng. Xem đi, đây không phải là chạy trốn trối chết sao.

Ngồi xe trở lại nhà trọ, lấy điện thoại di động ra xem đã thấy có một tin nhắn chưa đọc.

[Tiểu Trì! Tôi thật sự không nhịn được a a a a, cào tim gãi phổi ông xem như thương hại kẻ đáng thương bỉ nhân này đi! Cầu tường thuật trực tiếp cầu chia sẻ! Cùng lắm thì bỏ luôn đoạn H, không, về sau cũng không dùng mấy cái thứ âm thanh thở hổn hển a!!!]

Trì Quy cười cười, sau đó lưu loát ở trên điện thoại bấm bấm vài cái gửi đi, cầm quần áo xoay người tiến vào buồng vệ sinh.

[Bí mật.]

Một đêm này, có hai người ngủ không ngon.

Một là kẻ ở trong ổ chăn tim đập như sấm trở mình lộn đến lộn đi giằng co cả đêm bạn học Tô Nhiên của chúng ta, một là cái người đối với di động hét lớn một tiếng hung hăng phun ra một búng máu Cửu cô nương.

***

Tô Nhiên là bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh, mơ mơ màng màng trở mình, vươn tay từ bên giường sờ soạn lấy điện thoại ra nhấn nút nghe.

“Alo.”

“Alo, Nhiên Nhiên. Còn chưa dậy sao?”

“Ba?... A, ba như thế nào gọi sớm như vậy?”

“Ba muốn ra ngoài, trước gọi điện thoại cho con một chút. Con không phải nói cuối tuần sẽ về nhà sao? Hôm nay hay ngày mai trở về?”

“... A, quay về.” Đầu óc có chút thanh tỉnh trở lại, Tô Nhiên đột nhiên ý thức được ba đang nói cái gì, vì thế vội vàng bật người dậy, “Ba, hôm nay là cuối tuần? Ách, mấy ngày nay mãi lo cho kỳ thi đến có chút hồ đồ.”

“Đã là thứ bảy rồi. Con đứa nhỏ này tại sao lại mơ hồ như vậy chứ.”

“... Cái kia, ba, cuối tuần này con có chút việc, đột nhiên xảy ra, có thể sẽ không về được. Bằng không mấy ngày nữa con sắp xếp thời gian rảnh trở về, thật xin lỗi a, con lại quên báo cho ba biết.”

“... Ừ, cũng được. Ba chỉ sợ con trở về ba lại không có ở nhà, nên hỏi trước. Cuối tuần này không về cũng được. Con sau này trước khi về báo ba một tiếng là được.”

“Dạ được. Phải rồi, ba, mẹ bên kia.”

“Không có việc gì, con đừng lo lắng chuyện này. Ba hôm trước có đến xem, mẹ con rất tốt, tình hình thân thể cũng không sai biệt lắm, cảm xúc cũng ổn định, không phát bệnh.”

“Được. Con hôm khác sẽ vào thăm bà.”

“Vậy trước cứ như vậy đi. Con nếu không ngủ nhiều thêm một chút đi, hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Dạ, ba nhớ chú ý thân thể. Tạm biệt.”

“Được.”

Cúp điện thoại, người cũng đã tỉnh táo lại. Nhìn di động không đến bảy giờ rưỡi, đoán Trì Quy bên kia hẳn còn chưa có dậy, ý thức phục hồi liền nhớ lại, sự tình tối hôm qua liên tục nhảy ra, không khỏi lại một trận mặt đỏ tim đập. Tô Nhiên ở trên giường le lưỡi, nhìn nhìn giường đối diện Trình Ngạn Thần đang ngủ mà giương nanh múa vuốt, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đi rửa mặt.

Rửa mặt còn chưa xong đã nghe di động vang lên, là một dãy số xa lạ, Tô Nhiên buồn bực đợi trong chốc lát vẫn không thấy ngừng reo, vì thế phải nhấn nghe.

“Dậy rồi?”

“... Học trưởng?!”

“Ừ. Lúc ra cửa liền mua một cái sim nội địa.”

“Học trưởng nếu anh muốn gọi điện thoại có thể dùng điện thoại của em, không cần phải.”

“Không sao, dù sao sau này cũng cần dùng.” Trì Quy cười cười, nói.

“... Vâng.” Rốt cuộc lý giải được ý tứ trong lời nói đối phương, bạn học Tô Nhiên ngốc nghếch đỏ mặt chỉ có thể phun ra được một chữ.

“Dậy rồi thì sửa soạn một chút, anh ở cổng trường đợi em. Cùng nhau đi ăn bữa sáng, được không?”

“Cổng trường? Học trưởng anh đã đến đây rồi??!” Không, không thể nào, từ nhà trọ đến nơi này nói thế nào cũng mất bốn mươi phút.

“Ừ. Vừa đến.”

“A, anh như thế nào không nói với em, học trưởng anh đợi một chút, em lập tức xuống ngay. Lập tức đến.”

“Ừ, không vội, em cứ từ từ đến. Anh chờ.”

Cúp điện thoại không bao lâu, quả nhiên thấy thân ảnh bạn nhỏ Tô Nhiên vội vã chạy ra xuất hiện trong tầm mắt, Trì Quy thẳng thẳng thân mình, mỉm cười chào đón.

“Thực xin lỗi a học trưởng, lại bắt anh phải chờ, thật lâu.” Thở hổn hển mấy hơi vội vàng lên tiếng.

“Không sao, cũng vừa tới.” Trì Quy cơ thể tiến đến mà vỗ vỗ phía sau lưng người nào đó, nói.

“Học trưởng anh muốn ăn cái gì, emdẫn anh đi.”

“Buổi sáng đừng ăn những thứ nhiều mỡ, Tiểu Nhiên thích ăn mì không? Chúng ta đi ăn mì được chứ?”

“A, em biết một quán ăn làm mì thủ công rất ngon, hắc hắc, đầu bếp cũng tốt lắm. Học trưởng nếu anh không ngại quán nhỏ, em, em dẫn anh đến đó.”

“Được.”

Địa điểm ăn sáng quả nhiên rất nhỏ, bất quá buôn bán rất tốt, chủ tiệm là một ông chú lớn tuổi, vẻ mặt tươi cười hào sảng.

Thời điểm hai người đi vào vừa vặn có người ăn xong, liền may mắn mà ngồi xuống một cái bàn dựa vào góc tường.

“Học trưởng anh muốn ăn mì gì? Quán này có rất nhiều loại, anh xem xem thích cái gì.”

“Tiểu Nhiên thích ăn loại nào?”

“Ừ, cái nào cũng thích. Bất quá bình thường hay ăn nhiều nhất là trứng gà cà chua.”

“Được, vậy cho anh một phần trứng gà cà chua.”

“Cái kia, học trưởng, nếu không anh xem thực đơn đi, có thể có món anh thích. Không cần, không cần phải.” Tô Nhiên có chút ngượng ngùng mà đem thực đơn đẩy đến trước mặt Trì Quy, nói.

“Anh cũng thích ăn cà chua.”

“Như vậy a, hắc hắc, thật là trùng hợp. Vậy em đi nói với ông chủ. Học trưởng anh chờ em một chút.”

Nhìn người nào đó cao hứng chạy đi, Trì Quy nhịn không được cười khẽ.

Quả nhiên, đơn giản vô cùng cũng đáng yêu vô cùng, ngốc nghếch.

Cơm nước xong dọc theo con đường trở về, bởi vì ăn uống no đủ mà đứa nhỏ sắc mặt phá lệ hồng nhuận, thần thái trên mặt sáng ngời, khóe miệng cũng khó nhịn mà cong lên một đường cong nhợt nhạt.

“Làm sao vậy? Ăn xong nên vui vẻ vậy sao?”

“... Vâng.”

Trì Quy vừa muốn tiếp tục nói chuyện, liền không thể không kinh ngạc mà nghe đưa nhỏ bên người hướng mặt nhìn về phía trước thì thào mở miệng, “Đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng nếm qua.”

Thoáng chốc trong lòng liền mềm mại đến không thể tin được.

Cũng hướng mặt về phía trước, nhưng đáy mắt là ý cười ôn nhu không thể che dấu.

“Ừ. Đây cũng là bữa ăn ngon nhất anh từng nếm qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.