Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 102: Trong xe tình hình chiến đấu




Liên tiếp vài ngày thi cử làm cho tiểu Tô Nhiên vốn dĩ còn có chút trì độn lại càng trợn mắt há hốc mồm nửa ngày đối với tin nhắn trong điện thoại di động đến từ một vị đại thần nào nó.

[Cậu ở trường sao? Có tiện không, gặp mặt chút đi.]

Này, này, rốt cục là tình huống gì a.

Đại thần đến C thị?? Không có khả năng, anh ấy không phải ở B thị sao, B thị cách nơi này rất xa nha.

Gửi lầm rồi? Ừ, cũng có thể. Đại thần cũng không phải vạn năng, nói không chừng cũng có lúc mơ hồ.

Say rượu?? Ừ, cũng, cũng có thể.

Phục hồi tinh thần lại, trong đầu liên tiếp nhảy ra mấy loại phán đoán, tiểu Tô Nhiên một bên cau mày buồn bực, nhưng một bên vẫn là không quên ngoan ngoãn nhấc tay soạn tin trả lời.

[Học trưởng, cái kia, tôi là Tô Nhiên. Anh có phải hay không, gửi lầm tin nhắn?]

Tin nhắn gửi đi hơn mười phút vẫn chưa có trả lời, Tô Nhiên đối với hành động xiết chặt điện thoại đến toát mồ hôi của mình hơi hơi nhếch miệng cười.

Quả nhiên là gửi lầm rồi sao.

Thật tốt đã nghĩ đến khả năng này, hắc hắc, cũng không có gì để cảm thấy buồn bã.

Nghĩ như vậy, di động trong tay đột nhiên rung động, truyền đến bên tai cả người vẫn còn hốt hoảng, sau đó liền nghe thấy giữa bối cảnh tiếng động ồn ào xung quanh, âm thanh của người kia vô cùng rõ ràng vang lên.

“Alo, Tiểu Nhiên. Vừa nãy người đông quá, không tiện gọi điện thoại.”

“... Học trưởng?” Cho dù nghe thấy âm thanh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

“Tôi mới ra khỏi nhà ga C thị.” Tô Nhiên nghe thấy người bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, sau đó nói tiếp, “Còn nữa, tôi còn không có mơ hồ đến mức ngay cả tin nhắn quan trọng như vậy lại đi gửi sai.”

“... ” Bị chọc quê rồi. Đứa nhỏ cái mặt hơi hơi nóng lên yên lặng thầm nghĩ.

“Cậu ở trường học sao?”

“Ừm. Mới vừa hoàn thành kỳ thi, ở ký túc xá thu dọn đồ đạc.”

“Tiện không, gặp mặt chút đi. Tôi đến tìm cậu.”

“Học trưởng muốn tới trường học của chúng tôi?!”

“Ừm, muốn đến gặp cậu. Tiện không?”

“Tiện chứ tiện chứ... Bất quá cái kia, học trưởng, từ nhà ga đến trường học của chúng tôi rất xa, trường của chúng tôi vị trí có chút khó tìm. Không bằng, không bằng tôiđi đón anh.” Bạn học Tô ngượng ngùng đến mặt cũng sắp đỏ muốn xuất huyết.

“Tôi đã lên xe taxi.” Tô Nhiên nghe thấy Trì Quy cười cười nói một câu, sau đó cùng lái xe nói, “Bác tài, phiền đến đại học T, cám ơn.”

“Không sao, cậu ở trường học chờ tôi là được rồi. Sắp đến ta sẽ nhắn tin cho cậu. Buổi chiều có rảnh không? Nếu rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Được. Tôiđi ra cổng trường đón anh. Học trưởng, anh trước nửa tiếng liền nhắn tin cho tôi biết nhé.”

“... Được. Tiểu Nhiên”

“Sao?”

“Đừng khẩn trương.” Sau khi cười khẽ một tiếng, người bên kia điện thoại nói.

“... ”

Vốn đã bị kích thích đến có chút mơ hồ, hiện tại bị người ta nói như thế mới phát hiện... Quả thật rất khẩn trương!!

(Tác giả xen vào: Đại thần anh tuyệt đối là cố ý!! 凸!!)

“Bác tài cho tôi xuống chỗ này đi. Tiền gởi bác, cám ơn.”

Bước xuống xe, khuôn viên trường đại học T đã hiện ra trước mắt. Mặc dù là một trường đại học nổi danh cả nước, nhưng do có quá nhiều khu đã lâu năm, vị trí cũng không quá thuận tiện, cho nên nhìn qua quả thật so với đại học D khí thế có vẻ kém hơn một chút.

Trì Quy chậm rãi đi dọc theo con đường, một bên lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho đứa nhỏ bảo mình trước khi đến nửa tiếng thì báo.

[Tiểu Nhiên, tôi đến rồi. Chúng ta gặp ở cổng trường.]

Ước chừng qua vài phút, bản thân cũng chỉ vừa mới đi tới cổng trường, liền thấy một thân ảnh quen thuộc từ một nơi không xa lắm đang chạy đến.

Nhìn như thế, liền nhịn không được mà ngay cả khóe mắt đuôi mày điều hiện lên ý cười mà bản thân cũng không hay biết.

Thời điểm hình dáng tiểu Tô Nhiên càng ngày càng rõ ràng, một vị đại thần nào đó trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, rất bất ngờ, cũng không có nguyên do.

Hóa là là cậu ấy a.

Người kia.

Chính là cậu ấy đi.

Ừ.

Chính là cậu ấy.

“Tiểu Nhiên! Ở đây.” Đem hình ảnh đứa nhỏ dừng bước lại vỗ vỗ ngực thở hổn hển mấy hơi rồi bắt đầu nhìn dáo dát xung quanh thu hết vào đáy mắt, đại thần cười cười lên tiếng gọi, lúc Tô Nhiên theo bản năng quay đầu lại liền giơ tay lên vẫy vẫy.

Tô Nhiên mới vừa bình phục một chút hô hấp hỗn loạn, lúc xác định cái người đang đứng ở hướng kia vẫy vẫy tay với mình là Trì Quy thì hô hấp lại một lần nữa loạn lên, một bên chạy thật nhanh đến hướng đó, một bên ở trong lòng yên lặng lệ rơi đầy mặt rủa thầm, như thế nào lại đến chậm chứ, mình cũng chỉ mới vừa nhận tin nhắn của người ta liền lập tức lao đi a, đại thần hẳn là trước khi đến nơi nửa tiếng thì gửi tin nhắn cho mình, như thế nào lại tới không kịp a. Như thế nào lại khiến cho đại thần chờ mình a a a!

“Thực xin lỗi học trưởng, tôi đến muộn, di động có thể xảy ra vấn đề cho nên tôi mới vừa nhận được tin nhắn, sau đó.” nói đến một nửa, liền bất ngờ bị động tác bất thình lình của đại thần đánh gãy, hô hấp đã muốn hỗn độn cực điểm, mặt cũng nháy mắt tăng lên mười độ.

Trì Quy vừa lòng thu hồi bản tay vừa xoa nhẹ đỉnh đầu Tô Nhiên, “Không sao, tôi cũng vừa mới đến mà thôi.”

“... Lần sau sẽ không.” Thanh âm nhỏ đến mức căn bản là không nghe được, ừ, kỳ thật cũng không có tính toán để cho đối phương nghe thấy.

“Học trưởng, bằng không tôi trước dẫn anh đi vào trường dạo vài vòng, bất quá trường chúng tôi có chút cũ. Hắc hắc, đều là kiến trúc lâu năm.”

“Được. Bất quá trước đó - Tiểu Nhiên, có thể theo tôi đi ăn chút gì hay không. Chỗ này...” chỉ chỉ dạ dày của mình, Trì Quy cười nói, “Đưa ra kháng nghị.”

“A thật có lỗi thật có lỗi, tôi quên mất. Học trưởng, anh muốn ăn cái gì tôi dẫn anh đi.” Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mang theo ý cười của Trì Quy, liền xấu hổ mà nhìn đi chỗ khác.

“Lúc vừa tới đây có nhìn thấy một quán ăn có vẻ không tệ lắm, đi thôi, chúng ta đến đó đi.”

“Ừ, được.”

Dọc theo đường đi không ngoài dự liệu chính là một trận trầm mặc, người nào đó tự nhiên là khẩn trương kích động, hậu quả là càng bối rối mơ hồ, mà bên cạnh một vị đại thần hơi hơi nghiêng mặt nhìn mái tóc cùng vành tai của đối phương, ách, liền không khỏi làm cho người khác hoài nghi đây chính xác là cố ý đi.

“Tiểu Nhiên.” Đại thần rốt cục lên tiếng.

“Sao?”

“Buổi tối còn có việc bận sao?”

“Không có, thi giữa kỳ đã xong, đồ đạc các thứ cũng thu dọn tương đối hết rồi, cũng không có chuyện gì khác.” Bình thường vẫn có thói quen lên mạng một chút, bất quá hôm nay... Ừ, xem ra là không cần rồi.

“Ừm. Mới vừa thi xong cảm giác thế nào, đề thi có khó không?”

“Buổi sáng vừa thi xong môn cuối cùng. Những cái khác cũng tốt, bất quá có một đề mục chuẩn bị không được đầy đủ lắm. Hắc hắc, hẳn là kết quả sẽ thảm thiết lắm.”

“Căng thẳng không?”

“Tốt lắm. Cái gì trả lời được thì trả lời, cũng không có quá khẩn trương.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trì Quy dừng bước, quay đầu đối diện nhìn tiểu ngốc, “Tôi tự thấy bản thân so với kỳ thi còn không có đến mức khủng bố bằng, cho nên, Tiểu Nhiên, cậu cũng có thể không cần khẩn trương như thế được chứ.”

“... Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.