Thịnh Đường Phong Nguyệt

Chương 52




"Ha ha ha. . . Lãnh đương gia, như thế nào, nghe thấy không?" Liệt Diễm càn rỡ cười to.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn càng ngày càng băng lãnh. Đáng chết, cư nhiên dám tát bảo bối của anh?

Lãnh Liệt Hàn gắt gao cau mày, chẳng lẽ hắn biết trong mắt Hạ Du Huyên có tử tinh thạch?

Thấy Lãnh Liệt Hàn không nói lời nào, Liệt Diễm tiếp tục mở miệng "Nếu như một mỹ nhân mất đi đôi mắt xinh đẹp sẽ như thế nào nhỉ? Ha ha ha ha. . . ."

"tút tút tút. . ." Điện thoại truyền đến thanh âm cắt đứt lạnh băng.

Lãnh Liệt Hàn đem di động quăng xuống đất, trong nháy mắt, toàn bộ linh kiện đều bị văng ra.

"Đáng chết." Lãnh Liệt Hàn cau chặt mày.

"Hàn, vách núi Hắc Sơn." Đường Sâm bình tĩnh nói.

"Mang theo 100 người tinh anh, đi." Lãnh Liệt Hàn không để lại một câu dư thừa, không lãng phí thêm chút thời gian nào, điên cuồng lái xe.

Từ nơi này đến đó, ít nhất cũng phải mất nửa giờ đồng hồ.

——————–

"Anh, đây chính là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn?" Liệt Hỏa lúc này toàn thân quần áo hồng rực, từ một cánh cửa khác tiến vào.

Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Liệt Diễm, nghe thấy âm thanh của Liệt Hỏa, khiến cho cô không khỏi hoài nghi.

Bọn hắn là anh em ruột? Thế nhưng. . . ******? Lại là đàn ông với đàn ông?

Ghê tởm! ! !

"Đúng như cô nghĩ, tôi cùng Hỏa nhi nhà tôi là anh em ruột, cũng là người tình thân mật nhất." Liệt Diễm nâng cằm Liệt Hỏa lên.

Kịch liệt hôn môi, trình diễn ngay trước mặt Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên ghê tởm quay đầu đi.

"Anh, em thấy a, tại sao người phụ nữ của Lãnh đương gia lại ăn hại như vậy? trừ bỏ khuôn mặt hoàn hảo, vóc người xinh đẹp. Em thấy giống như một cái bình hoa." Liệt Hỏa châm chọc nhìn lên người Liệt Diễm.

"Chậc. . . Hỏa nhi, tại sao lại có kết luận sớm như vậy? Cô ta a, tính cách vô cùng mạnh mẽ." Liệt Diễm khinh thường nhìn Hạ Du Huyên.

"Có biết tại sao tôi biết trong mắt cô có tử tinh thạch không?" Liệt Diễm nhếch môi.

Hạ Du Huyên chuyển ánh mắt về hướng Liệt Diễm.

"Anh không biết sao? Đôi mắt màu hồng của tôi, sẽ thường biến thành màu tím, lại có thể biến mất trong nháy mắt, khôi phục thành màu hồng. Anh nói xem có gì kỳ quái đâu?"

Liệt Diễm coi thường biểu tình của Hạ Du Huyên, tự nhiên nói "Tử tinh thạch a. . .là thứ tất cả mọi người đều muốn tìm thấy. Cô nói xem, tôi có muốn lấy mắt của cô hay không? Hay là, tôi nên đợi Lãnh đương gia đến đây rồi nói?"

Nếu không ngoài dự đoán, Lãnh Liệt Hàn đang trên đường đến đây.

Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, đứng dậy, rống to "Không cho phép anh làm thương tổn Hàn, tôi nói cho anh biết, có cái gì anh cứ nhằm vào tôi."

"A, thật gan dạ a. Không nghĩ tới Lãnh đương gia thế nhưng cần một cô gái nói hộ hắn?" Liệt Diễm tỏ vẻ khinh thường, Hạ Du Huyên không phải không nhìn thấy.

"Anh khinh thường phụ nữ? Cũng đúng, anh là một tên Gay cơ mà, hơn nữa còn **** Gay, ngay cả mẹ trong mắt anh, cũng là đàn ông đi." Hạ Du Huyên châm chọc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.