Thịnh Đường Phong Nguyệt

Chương 43




Kiếm Kusanagi! (Kiếm Thảo Thế), hay còn gọi là kiếm Thiên Tùng Vân.

Thanh kiếm gắn liền với tên tuổi của Orochimaru, và sau này là Uchiha Sasuke!

Theo truyền thuyết Nhật Bản, thanh kiếm Kusanagi này được tìm thấy ở đuôi Bát Kỳ Đại Xà khi mà Susanoo tiêu diệt nó, tên ban đầu là kiếm Thiên Tùng Vân, sau này được trao cho nữ thần Amaterasu, nó mới được đổi tên thành kiếm Thảo Thế!

Còn trong Naruto, kiếm Thảo Thế này là một vật bất ly thân của Orochimaru, còn thanh kiếm của Sasuke chẳng qua chỉ là hàng nhái lấy tên theo đó mà thôi. Mặc dù cũng rất đặc biệt, nhưng có lẽ cũng chẳng hơn kiếm Hàn Tuyết của Lâm Hàn bao nhiêu.

Nhưng đối với Lâm Hàn, điều này không quá quan trọng, quan trọng là khả năng của thanh kiếm mà hắn nhận được.

Đẳng cấp: Thần khí!

Khả năng: Chém sắt như chém bùn! Vĩnh viễn không hư hại! Khả năng dẫn dắt chakra mạnh mẽ, có thể tăng cường uy lực chiêu thức thêm mười lần! Có khả năng hấp thu chakra của đối phương trong chiến đấu để tăng cường uy lực công kích. Có thể được điều khiển từ xa bởi chủ nhân, dài ngắn, độ cứng mềm tùy ý! Có được khí tức sát phạt tiềm tàng, kiếm chưa xuất, khí sát phạt đã có thể làm đối thủ choáng váng! Có thể khống chế thu phát khí sát phạt!

Tiềm năng: Có khả năng hấp thu máu huyết và năng lượng của kẻ địch để tự bồi dưỡng, có tiềm năng tiến hóa thành tiên khí!

Thần khí? Tiên khí?

Con mẹ nó, rốt cuộc đẳng cấp này định nghĩa như thế nào?

Lâm Hàn không biết, nhưng hệ thống lại biết, âm thanh lạnh lẽo văng vẳng bên tai hắn:
- Đẳng cấp này được phân chia theo hệ thống của đại lục Ma Võ! Chia làm Hoàng binh, Huyền Binh, Địa Binh, Thiên Binh, Thần Khí! Trên nữa còn có Tiên Khí và Thánh khí, nhưng đó là pháp bảo tiên gia, hiện tại không xác nhận có còn tồn tại trên đại lục hay không!

- Vậy là, kiếm Thảo Thế này đã thuộc dạng vũ khí mạnh nhất trên đại lục này rồi?
Tròng mắt Lâm Hàn mở lớn, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

- Đúng! Đẳng cấp từ Hoàng Binh đến Thiên Binh đơn giản là hơn kém về độ sắc bén, độ tăng phúc cho kỹ năng. Thần khí đã tồn tại ở một đẳng cấp khác, không những độ sắc bén và bền bỉ vượt xa các loại vũ khí kia, hơn nữa còn có khả năng đặc biệt, và còn có được khí thế hoặc ý cảnh của riêng mình. Với kiếm Thảo Thế, đây chính là Sát khí!

Trong lòng Lâm Hàn có vẻ cũng khá thỏa mãn với phần thưởng này. Có được kiếm Thảo Thế, chắc chắn sức mạnh của hắn sẽ nhận được tăng trưởng không nhỏ, nhất là về cận chiến.

Nhưng nhìn kiếm Hàn Tuyết trong tay, Lâm Hàn lại thấy hơi tiếc nuối. Đã từng nói sẽ dùng kiếm này để tìm lại nàng, vậy mà… Hơn nữa, tạo hình và thiết kế của thanh kiếm này cũng đều là do Lâm Hàn tự thiết kế, phù hợp với hắn nhất có thể. Vả lại, cầm kiếm này giống như nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng ở bên, giúp hắn phần nào vơi nỗi nhớ khôn cùng.

- Phần thưởng đã chuẩn bị xong, ký chủ có thể lựa chọn nhận vũ khí mới hoặc dung nhập khả năng này vào vũ khí sẵn có. Mời ký chủ lựa chọn!

Sặc!

- Con mẹ nhà mi! Có vậy mà không nói sớm, làm ông đây bồi hồi mất một lúc!
Lâm Hàn căm tức chửi ầm lên! Hệ thống chết tiệt! Làm hắn đa sầu đa cảm mất một lúc rồi mới công bố cái chuyện phũ phàng này.

Giống như thường lệ, đối mặt với lời chửi bới của Lâm Hàn, hệ thống hoàn toàn im lặng, không chút phản ứng.

Chửi chán rồi, Lâm Hàn biết mình cũng không làm gì được hệ thống chết tiệt này, dứt khoát không thèm chửi nữa, buồn bực thốt lên lựa chọn:
- Dung nhập khả năng của kiếm Thảo Thế vào kiếm Hàn Tuyết!

- Lựa chọn thành công! Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng. Kiếm Hàn Tuyết sẽ nhận được toàn bộ năng lực của kiếm Thảo Thế, tấn thăng từ Địa Binh thành Thần Khí! Quá trình này diễn ra trong vòng một ngày, trong thời gian này, ký chủ không thể sử dụng kiếm Hàn Tuyết.

Lâm Hàn bất đắc dĩ, những tưởng có thể thử kiếm ngay, xem mùi thần khí nó như thế nào. Nhưng không ngờ còn phải mất một ngày.

Mặc kệ, trước tiên cứ thế đã!

Tâm thần lùi ra khỏi hệ thống, Lâm Hàn hoạt động một chút cho dão xương cốt. Cái cảm giác trong người tràn ngập sinh lực thế này thật tuyệt. Mỗi lần có tiến bộ lại là một lần Lâm Hàn cảm thán, bởi cảm giác năng lượng bành trướng thế này quá thoải mái. Giống như việc một tên thư sinh phút chốc phát hiện ra mình đã có thể trói chặt con gà vậy, cảm giác mọi việc khó khăn đều đã có thể giải quyết dễ dàng.

Lâm Hàn cảm thấy, nếu cho mình một lần nữa đối đầu với lũ ma pháp sư vong linh khốn kiếp kia, không chờ bọn chúng gọi rồng vong linh, đầu của chúng đã phải rơi xuống đất rồi!

Thu lại tâm tình, Lâm Hàn mỉm cười đi ra khỏi phòng, đi tìm Lê Ân Tĩnh.

Hiện giờ vừa mới ngọt nhạt với nhau, cũng không nên tách ra lâu quá. Dù Lê Ân Tĩnh không nhớ hắn, Lâm Hàn cũng cảm thấy nhớ nàng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.