Thiêu

Chương 32: Bài Học




Thấy hai người lại sắp gây gổ, Đường Tam liền tiến đến “ A Thiên, còn vị này Tiểu Vũ đồng học, chúng ta đi ăn trưa thôi “

Tiểu Vũ nghe vậy, cũng không gây nữa, quay đầu “ Hừ, lần này tạm tha ngươi “

Sau đó lấy Cậu làm đầu cả ký túc xá liền đi đến phòng ăn. Đừng hỏi tại sao Đường Tam gia nghèo như vậy, lấy đâu ra hồn tệ mà đi phòng ăn. Cậu có hệ thống a, 1 điểm tích phân liền đổi được một đống kim hồn tệ, nên đã ra khỏi “ tân thủ thôn “ hắn cũng không cần sống khổ cực như vậy nữa. Đường Tam cũng kì quái sao đệ đệ lại có nhiều tiền như vậy nhưng hắn cũng không hỏi.

Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

“Này không phải lũ quỷ nghèo số bảy ký túc xá sao?” Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến.

Cậu bọn người hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám đệ tử cao niên cấp đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.

Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, đương nhiên nếu so với Cậu thì có vẻ không đủ rồi. Nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn họ móc ngón tay: "Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm"

Trên đường đi tới căng tin, bọn tiểu đệ đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Cậu, Cậu sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, Cậu nhìn cũng không nhìn, vừa đi vừa nói.

“ Chó nhà ai thả ra đây sủa loạn vậy? “

“ Súc sinh, ngươi mắng ai? “ Tên nam đệ tử kia chỉ vào Cậu quát.

“ Súc sinh mắng ai thế? “ Cậu vẫn lười biếng đáp.

“ Súc sinh đương nhiên là mắng ngươi “

“ Ra là súc sinh đang mắng ta “ Nói xong Cậu cùng bốn phía xem trò vui học sinh, đạo sư cười to. Ngay cả đám đệ tử phía sau tên nam đệ tử kia cũng phải bịt mồm nhịn cười.

Tên kia thẹn quá hóa giận, kêu một gã đệ tử chừng tuổi hắn lên “ A Đại, mau dạy cho chúng một bài học “

A Đại là tên đệ tử kia, đang cố nhịn cười, vừa nghe nam đệ tử nói vậy “ Dạ, Mạc thiếu “

Sau đó, A Đại quay sang phía Cậu. Thân hình hắn hơi tỏa ra ánh sáng vàng “ Vũ hồn xuất “

Lập tức một chiếc gậy gỗ xuất hiện trên tay hắn. Tên này liền ném về phía Cậu.

Thấy Cậu vẫn không quay đầu lại, đứng đằng sau Cậu Tiểu Vũ nhịn không được hô lên “ Cẩn thận “

Gã nam đệ tử gọi là Mạc thiếu khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý “ Đây là kết cục của kẻ dám đối đầu với ta “

Nào ngờ, cũng không quay đầu lại, Cậu chỉ dùng một tay đánh bạt cây gậy đó ra. Chỉ trên tay hắn lấp lóe ánh sáng ôn nhuận như ngọc – chính là một trong những tuyệt kỹ Đường Môn “ Huyền Ngọc Thủ “

Sau đó, Cậu lấy tốc độ cực nhanh chạy lên tầng hai. Hắn đi với bộ pháp rất kì dị, thân ảnh như ẩn như hiện. Đường Tam không kìm được hô lên.

“ Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ “

Rất nhanh, Cậu đến trước mặt A Đại, một chiêu tuyệt cường liệt thối đá thẳng vào bụng, khiến hắn trặn trắng mắt, bay xa 2, 3 thước. Hai mắt trắng dã, đã ngất.

Quay về phía tên Mạc thiếu, một tát phiến bay hắn đập đầu vào góc bàn, cũng ngất đi.

Người xung quanh thấy hắn không cần xuất ra võ hồn mà liên tiếp gặt hái hai “ nhân mạng “ liền như ong vỡ tổ.

“ Oa!!!! “

Liên tiếp các thanh âm sợ hãi, thán phục hiện lên. Vô số ánh mắt khiếp sợ, kiêng kị, thán phục,ghen ghét, cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Cậu.

Chính ở đây một người đàn ông trung niên liền tiến đến “ Có chuyện gì xảy ra? Đường Hạo Thiên? Sao ngươi lại ở chỗ này? “

Người đến chính là Đại sư. Hắn cau mày, nhìn về phía Cậu, sau đó lại nhìn xuống phía dưới Đường Tam, nói.

“ Hai người các ngươi tiến đến đây với ta “

Tiểu Vũ thấy vậy liền hét lớn “ Do hai tên kia gây sự trước mà “

Cậu nhìn về phía Tiểu Vũ, ôn nhu nói “ Được rồi Tiểu Vũ, chúng ta không sao “ Lại nhìn về phía Đường Tam, nháy mắt với hắn nói “ Tam ca, chúng ta đi thôi “

Người sau như hiểu được điều gì, không nói, cùng Cậu theo sau Đại sư.

Đến văn phòng làm việc, Đại sư cũng không quay lưng lại, hỏi một câu làm hai huynh đệ rất bất ngờ.

“ Vũ hồn còn lại của các ngươi là gì? “

“ Làm sao ngài biết? “ Nhớ lời Đường Hạo dặn, ánh mắt của Đường Tam nhìn về phía Đại sư mang theo vài tia sát cơ. Còn Cậu thì nhìn Đại sư với ánh mắt mang thâm ý.

“ Theo kiến thức của ta biết, tiên thiên mãn hồn lực cực kỳ hiếm thấy. Vũ hồn của ngươi là Lam ngân thảo. Dựa theo nghiên cứu của ta về vũ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, tiên thiên hồn lực lớn nhỏ cùng vũ hồn tố chất mà so sánh, Lam ngân thảo hiển nhiên không cách nào thỏa mãn điều kiện của tiên thiên mãn hồn lực “

Ngừng một chút, đại sư quay lưng lại, nhìn về phía Đường Tam “ Do đó, ta dám chắc, ngươi còn một vũ hồn khác, còn là một vũ hồn phi thường cường đại “ Sau đó, cũng không để ý Đường Tam nữa, hắn nhìn về phía Cậu nói.

“ Còn về ngươi, ta cũng chỉ có thể nói rằng ta đoán ngươi là song sinh vũ hồn “

Một lúc sau, Đường Tam ánh mắt càng tỏa ra sát cơ nồng nặc, nhìn về phía Đại sư “ Ngài còn muốn nói gì nữa? “

Hơi mang thâm ý nhìn về phía Đường Tam, Đại sư từ tốn nói.

“ Ta muốn thu các ngươi làm đệ tử “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.