Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 36: Trêu chọc




Thành Thực: “Đến đến, trên tạp chí này có phần trắc nghiệm đo chỉ số thông minh, chúng ta đến thử xem!”

Đường Ngữ, Vạn Triết, Hướng Hải, hiếu kỳ: “Thử thế nào?”

KAY, nhìn cũng không nhìn: “Làm toàn bộ đề mục sau đó đối chiếu với điểm phía dưới, cộng lại là xong.”

Nửa giờ sau, Vạn Triết: “Tôi quá lợi hại! Cư nhiên 90 điểm! Gần tới điểm cao nhất!”

Đường Ngữ: “Thiết! Tôi còn 94 điểm đây! Cạc cạc dát, không nghĩ tới mình là thiên tài! Bài trắc nghiệm này thực sự là quá chuẩn!”

Thành Thực: “Ưm, em chỉ được 88 điểm, thế nhưng cũng cách thiên tài không xa.” Nhìn về phía KAY, “Anh được bao nhiêu điểm?”

KAY, mặt không chút thay đổi: “142 điểm.”

Yên tĩnh yên tĩnh, Thành Thực lật sang tranh thứ 2, mặt trên thình lình in: cao nhất 150 điểm.

Hướng Hải bị bỏ quên, nhỏ giọng: “Cái kia, em 146 điểm.”

Thành Thực đem tạp chí hung hăng ném xuống đất, “Thứ rác rưởi gì vậy! Một chút cũng không chuẩn!”

Đường Ngữ xông lên giẫm hai cái, “Thằng ngu nào viết ra cái này vậy! Muốn chết!”

Vạn Triết nhổ một ngụm, “Buồn chán.” (Vũ: mấy tên này trở mặt nhanh quớ!!!)

KAY nhặt tạp chí về một lần nữa cộng lại cho Hướng Hải, bình tĩnh: “Ngu ngốc, tính cộng cũng không biết, tính sai rồi, cậu chỉ được 76 điểm.

Đường Ngữ, Vạn Triết, Thành Thực: “...” (Vũ: 76 điểm còn k biết đếm, vậy 3 tên dưới 100 điểm là loại người gì?)

================================

Bốn người vây quanh một bát cá sống nhúng, Đường Ngữ mày chau mặt ủ nói: “Nhóc con chết tiệt, biết rõ là anh không ăn được cay.”

KAY mặt không đổi sắc ăn vui vẻ, Hướng Hải ăn mấy miếng liền mồ hôi đầm đìa vẻ mặt đỏ bừng, mặt khóc tang nói với Nguyệt Thăng: “Em không cần cho cay như vậy chứ?”

Nguyệt Thăng nháy mắt mấy cái, “Càng cay càng ngon! Có đúng hay không người đẹp?”

KAY gật đầu, Hướng Hải nói: “Anh ấy gọi là KAY.”

Nguyệt Thăng hỏi: “Người đẹp, tên anh là gì?”

Hướng Hải: “Không phải đã nói với em là KAY sao?”

Nguyệt Thăng liếc xéo, “Hỏi anh à? Anh là gì của anh ấy? Cái gì cũng cần anh nói thay. Người ta cũng đâu phải người nước ngoài chung quy phải có tên tiếng Trung chứ?”

Hướng Hải sửng sốt, KAY cười nói: “Tôi là Nguyên Khải.”

“A!”Nguyệt Thăng vui vẻ, “Cái tên rất dễ nghe sao lại không dùng? Hết lần này tới lần khác dùng KAY? Anh không nghe thấy em hay nói với Đường Ngữ cẩn thận bà đây K anh nha! Sau đó em gọi anh là Nguyên Khải, rất dễ nghe.”

Nguyên Khải chậm rì rì nói: “Tôi ở ngoài làm chuyện không đứng đắn, sợ giày xéo tên mẹ đặt.”

Một bàn mọi người im lặng, Đường Ngữ cười khan nói: “Cậu có thể làm chuyện không đứng đắn gì? Buôn lậu súng ống đạn dược hay là buôn ma túy? Cậu cứ thích tỏ vẻ bảnh bao.”

Ánh mắt Hướng Hải có chút chìm xuống, rất muốn hỏi buổi tối Nguyên Khải đều đi làm gì, thế nhưng lại không hỏi ra miệng được.

Nguyên Khải trầm mặc một trận, lộ ra dáng cười có chút cay đắng, “Các cậu đều rất tốt.” Nhún nhún vai, còn nói, “Cả đám đều hồn nhiên ngây thơ.”

Nguyệt Thăng chỉ vào chóp mũi Đường Ngữ kêu: “Cái người này mà hồn nhiên ngây thơ? Đệ nhất nam lẳng lơ!”

Đường Ngữ rống giận: “Đồ mù chữ kia! Cái đó để hình dung đàn ông à?”

Hai người này lập tức sống mái với nhau, Nguyên Khải cũng cười xem náo nhiệt, thu lại ánh mắt thấy Hướng Hải trầm mặc không nói, liền hỏi: “Cậu sao vậy?”

Hướng Hải muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, Nguyên Khải bất mãn châm chọc: “Nói không ra thì đừng nói, y như đàn bà.”

Lời Hướng Hải vừa đến cổ họng lại nuốt trở về.

Nguyệt Thăng nhét mấy quả ớt vào trong miệng Đường Ngữ, Đường Ngữ ghé vào một bên đầy mặt nước mắt, mắt thấy sắp hôn mê đi, Nguyệt Thăng vừa thấy không ổn, vội vàng vỗ vỗ mặt cậu hỏi: “Không đến mức cứ như vậy chết đi chứ?”

Đường Ngữ nức nở: “Nước...”

Nguyệt Thăng múc đầy bát canh, Nguyên Khải muốn ngăn cản nhưng không kịp, một ngụm nước dùng cá nhúng trực tiếp đưa vào trong miệng Đường Ngữ, Nguyên Khải triệt để không nói gì, nghĩ thầm: con gái thật đáng sợ.

Đường Ngữ nghểnh cổ gào khóc bi thương, nào còn nửa điểm phong độ đẹp trai số một trong học viện. Hướng Hải thở dài, nói với Nguyên Khải: “Em thường thường nghĩ, Đường Ngữ có thể sống đến tuổi này cũng không dễ dàng.”

Nguyên Khải cũng nhịn không được nở nụ cười.

Đường Ngữ có chút khôi phục thần trí, lập tức đem móng vuốt vươn tới tóm đầu Nguyệt Thăng xoay này xoay, Nguyệt Thăng tự biết đuối lý, rất phối hợp y y nha nha cầu xin tha thứ.

Hai người ầm ĩ gà bay chó sủa, toàn bộ mọi người trong quán ăn Tứ Xuyên nhìn qua, Hướng Hải vội vàng khuyên can, Nguyên Khải cười xem náo nhiệt. Có đám người ở chỗ một bàn xa xa dựa gần cửa sổ bỗng dưng đứng lên, một người trong đó lảo đà lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Khải, Hướng Hải mấy người giật nảy mình, còn không phản ứng tới, người nọ đã túm lấy áo Nguyên Khải nhấc cậu lên, cười lạnh nói: “KAY? Nhuộm tóc à? Gần đây sống thế nào rồi?”

Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt, đẩy tên kia ra nhàn nhạt nói: “Không muốn tàn phế thì chết xa chút.”

Mấy tên đồng bọn của người nọ đã chạy tới ngăn cản: “Đại Chinh! Mày uống nhiều rồi!”

Cái người tên đại Chinh kia không nghe không buông, phun một hơi rượu ồn ào: “Đã sớm muốn tìm con rùa này làm một trận...”

Mấy người còn lại liều mạng kéo cậu ta khuyên nhủ: “Được rồi, thằng nhóc kia đâu muốn sống, đánh với nó mày lại đi nằm viện...”

Đại Chinh thừa dịp uống say quát: “Buông ra buông ra! Là anh em thì buông ra hết cho tao! Mẹ nó một X! Một thằng nam kỹ còn đánh không lại, ông đây sau đó còn lăn lộn cái rắm!”

Hướng Hải ngạc nhiên nhìn Nguyên Khải, Nguyệt Thăng và Đường Ngữ hai mặt nhìn nhau.

Nguyên Khải sắc mặt trầm đến dọa người, tiện tay nắm lấy bình rượu, đám người kia kinh hoảng kêu lên: “Đại Chinh! Đừng nói nữa! Mày không muốn sống nữa à?”

“Tao đâu có nói sai!” Đại Chinh uống đến đỏ mặt tía tai, không kiêng nể gì cả hừ hừ: “Nó là một thằng trai bao! Ông đây bỏ ra 300 khối liền thượng nó...”

Nguyên Khải “Choang” đập vỡ bình rượu, mảnh thủy tinh vẩy ra khắp nơi, khí thế kia nói là Tu La trên đời một chút cũng không khoa trương! Trong quán cay Tứ Xuyên nhất thời giống như cái nồi nổ tung, Nguyệt Thăng thét chói tai, Đường Ngữ sắc mặt nghiêm túc, nâng tay che ở trước mặt Nguyệt Thăng, trong đám người kia có người sợ hãi quái kêu: “KAY! Nó uống nhiều! Mày đừng...”

Nguyên Khải một bước xa xông lên đá văng mấy người che ở trước mặt đại Chinh, nửa đoạn bình rượu “Chát” nện lên trán đại Chinh, nhất thời máu tươi chảy ròng.

Quản lí ở đại sảnh hô lên: “Mau báo cảnh sát!”

Hướng Hải từ trên ghế nhảy dựng lên lao thẳng tới chỗ Nguyên Khải.

Đại Chinh nghiễm nhiên là bị đập choáng váng, một tiếng còn chưa kịp rên lên, chỉ thấy bình rượu thủy tinh bén nhọn kia thẳng hừng hực chọc tới mắt mình, sợ đến đều quên né tránh. Mắt thấy nửa đoạn bình rượu trong tay Nguyên Khải sắp thẳng đâm vào mắt đại Chinh, một bàn tay lông mềm chém tới nắm chặt cổ tay Nguyên Khải.

Nguyên Khải bạo tính quá đi, xoay mình tỉnh táo lại.

Đại Chinh toàn bộ tỉnh rượu, chỉ cảm thấy nửa đoạn thân thể đều mềm nhũn, giống như đống bùn trượt ngồi dưới đất, lòng còn sợ hãi bưng con mắt thiếu chút nữa thì mù của mình. Đồng bọn của tên này đều bị dọa đến xanh mặt, tại chỗ một mảnh vắng vẻ.

Hồi lâu, Nguyên Khải thật sâu phun ra một câu: “Giết mày, cùng lắm bị bắn chết.”

Đại Chinh run rẩy nói không nên lời, đám bạn của hắn ba chân bốn cẳng nâng người dậy, vừa kéo vừa xách túm hắn ra cửa.

Đường Ngữ há miệng, nửa ngày mới nói: “Mẹ của con ơi.”

Nguyên Khải lạnh lẽo nói với Hướng Hải: “Còn không buông ra?”

Tay Hướng Hải giống như điện giật nhảy ra.

Nguyệt Thăng hô to: “Nếu không đi cảnh sát sẽ tới!”

Quản lí đại sảnh ngăn tới, “Các cậu không thể đi...”

Bình rượu trong tay Nguyên Khải chỉ thẳng tới, sát khí bức người hỏi một câu: “Anh nói gì?”

Quản lí vẻ mặt đưa đám lui đến một bên không dám lên tiếng thêm.

Đường Ngữ chạy tới một tay kéo Nguyên Khải một tay kéo Hướng Hải đang phát bệnh si ngốc gián đoạn chạy ra ngoài cửa, hô với Nguyệt Thăng: “Mau gọi taxi!”

Quản lí mắt mở trừng trừng nhìn mấy tên côn đồ này cấp tốc lên taxi bỏ trốn mất dạng, nức nở một câu: “Hai bàn đồ ăn chưa trả tiền...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.