Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 30: Chồng ơi, ôm em đi




Thôi Hòa: “Lật nhựa thủy tinh phải chú ý vài điểm: đầu tiên, sợi thủy tinh không nên tiếp xúc đến da...”

Thành Thực, khoác sợi thủy tinh, cạc cạc cười to, đông nhảy tây bật.

Thôi Hòa: “Thứ hai, vật liệu đỏ và trắng đều có tính ăn mòn, không nên...”

Đường Ngữ, vật liệu đỏ vật liệu trắng trộn vào nhau, lấy ngón tay khuấy đến khuấy đi...

Thôi Hòa: “Thứ ba, trên khuôn thạch cao phải quét một tầng dầu trơn...”

Vạn Triết, đem vật liệu đỏ vật liệu trắng bột đá mềm đồng loạt đổ vào khuôn thạch cao, vỗ lên sợi thủy tinh...

Thành Thực đông gãi tây cào: “Thầy ơi, vì sao toàn thân em đều ngứa?”

Đường Ngữ giơ ngón tay: “Thầy ơi, vì sao tay em vừa đau vừa nóng?”

Vạn Triết ôm khuôn thạch cao: “Thầy ơi, lấy xuống như thế nào?”

Thôi Hòa: “...”

Hướng Hải, cầm bút dạ chăm chú ghi lại, hiếu học: “Thầy ơi, sợi thủy tinh đầu tiên thầy vừa nói không nên cái gì? Ừm, chữ sợi viết như thế nào?”

Thôi Hòa: 〒_〒

===============================

Vạn Triết lời hay nói hết, cười làm lành tiễn bước cảnh sát, khuôn mặt vừa chuyển rống to với Hướng Hải: “Bùi Hướng Hải! Cậu muốn chết à! Dám bắt cóc con gái anh!”

Hướng Hải đến bây giờ còn chưa tỉnh táo lại, tủi thân nói: “Em đâu biết cô bé là con gái anh...”

Tư Tư ôm cổ Vạn Triết làm nũng nói: “Ba ba, anh Hướng Hải còn đưa con đi ăn sáng, ba ba đừng mắng anh ấy.”

Hướng Hải nhìn KAY, chỉ thấy KAY hình dạng chuyện không liên quan mình ngậm thuốc lá tựa ở một bên chế giễu, y như bắt cóc Tư Tư đều là một mình Bùi Hướng Hải gây nên vậy.

Đường Ngữ thấu tới không thể tin nổi hỏi: “Người anh em, cậu kết hôn từ bao giờ vậy?”

Vạn Triết ôm Tư Tư, suy nghĩ một chút, nói: “Trước khi vào đại học.”

Thành Thực bật nhảy, chỉ vào Vạn Triết ồn ào: “Đó là còn vị thành niên đúng không! Anh tảo hôn! Phạm pháp!”

Vạn Triết cả giận nói: “Mẹ X, đồng tính luyến ái như cậu cũng không phạm pháp còn không biết xấu hổ nói tôi!”

KAY nghe xong lời này đem Thành Thực trên dưới quan sát một phen, Thành Thực nhất thời héo rũ.

Tiểu Thiển giật nhẹ Vạn Triết, thấp giọng nói: “Ông xã, đừng ở trước mặt Tư Tư nói tục.”

Đường Ngữ cười nhạt, “Đúng đúng... Làm bố thế nào vậy, dạy hư con cái.”

Vạn Triết liếc xéo, nhớ tới cái gì, hỏi: “Đường Ngữ, ngày hôm nay cậu phát điên cái gì?”

“Ặc?”

“Cậu nói cái gì tôi muốn gian cậu?”

Tiểu Thiển: “Ông xã...”

Đường Ngữ lấy điện thoại ra cho Vạn Triết xem, cười xòa nói: “Tôi chỉ nghĩ tin nhắn này quá mờ ám, vậy nên nghĩ bậy nghĩ bạ một trận.”

Vạn Triết kinh ngạc nói: “Tôi nhắn cho tiểu Thiển, sao lại tới chỗ cậu, ai biết con lợn nhà cậu sinh nhật lúc nào! Biến thái chết bầm!”

Tiểu Thiển: “Ông xã!”

Thành Thực kinh hãi phát hiện trong dáng cười trên khuôn mặt chị dâu tiểu Thiển có loại dữ tợn hết sức giống với Đình Đình.

Vạn Triết lập tức im miệng, ăn nói khép nép: “Quen rồi, hắc hắc...”

Đường Ngữ dở khóc dở cười, Tư Tư chỉ vào khuôn mặt Đường Ngữ cười khanh khách: “Trên mặt chú này sao lại có hình xăm con rùa?”

Đường Ngữ kêu thảm xông về toilet tiếp tục chà xát khuôn mặt, lớn tiếng oán giận: “Vì sao Hướng Hải là anh tôi là chú?”

Vạn Triết hôn mạnh một cái trên khuôn mặt thịt núng nính của Tư Tư, nói: “Ba ba mang hai người về.”

“Ba ba không vẽ nữa?”

“Buổi chiều nói sau, ba ba mang con về tắm rửa nghỉ ngơi một chút.” Điền đại sư huynh trong nháy mắt từ lưu manh biến thành cha hiền, Thành Thực mấy người há hốc mồm lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

Chị dâu tiểu Thiển cười hì hì nói: “Chúng tôi đi trước, Vạn Triết nói với mọi người rồi phải không? Buổi tối đều đến nhà chúng tôi ăn đi.”

Thành Thực hoan hô, Hướng Hải nói với KAY: “Anh cũng đi đi.”

KAY đáp: “Buổi tối còn phải đi làm.”

“Anh buổi tối còn đi làm?”

“Ừ.”

“Làm gì vậy?”

“Cậu quản được à?”

“...”

Thành Thực cười trộm gọi điện thoại cho Lương Đình Xuyên: “Alo, Đình Đình, buổi tối em không về ăn đâu, vợ Vạn Triết tới mời mọi người ăn cơm, đúng vậy đúng vậy anh ấy có vợ, còn có cả con nữa... Được được, em sẽ không ăn thực phẩm xào rán, được được em sẽ không ăn quá no, được được em sẽ chú ý...”

Mạch Đào hôm nay ở cửa bệnh viện đợi đến gần 9h, bất giác có chút căm tức, suy nghĩ chẳng lẽ ngày hôm nay Hoàng Cửu Cửu đã trốn chết thuận lợi? Anh đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, ảo não lên xe chuẩn bị nổ máy, lại thấy Hoàng Cửu Cửu đi ra, Mạch Đào không tự giác bật cười, cao hứng bừng bừng cọ tới, ai ngờ Hoàng Cửu Cửu hôm nay thay đổi thái độ bình thường, chưa từng để ý tới anh, chỉ là không rên một tiếng ngồi lên vị trí phó lái, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Mạch Đào vô cùng ngoài ý muốn, khởi động xe xong hỏi: “Cậu sao vậy?”

Hoàng Cửu Cửu đáp một câu: “Mệt.” Sau đó nghiêng đầu tựa ở cửa sổ xe.

Mạch Đào hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

“Tùy tiện.”

Mạch Đào lúc này rất thức thời, không ức hiếp người ta thêm, mở ít nhạc nhẹ. Hoàng Cửu Cửu bỗng nhiên có loại cảm giác rất thả lỏng, trước đây mỗi lần tan tầm còn phải chấn chỉnh tinh thần lái xe về nhà, có khi thẳng thắn cái gì cũng không ăn liền nằm xuống ngủ, hiện tại cư nhiên còn có người chờ mình tan tầm, đưa mình về nhà, cùng mình ăn...

Hai người yên lặng ở chung một hồi, Mạch Đào phát hiện Hoàng Cửu Cửu đang ngủ, anh chậm rãi dừng xe ven đường, ngẩn ngơ nhìn Hoàng Cửu Cửu. Bác sĩ ngu ngốc nhút nhát này nhưng thật ra lớn lên rất nho nhã, điểm này Mạch Đào đã sớm phát hiện, đường cong trên khuôn mặt Hoàng Cửu Cửu rất nhu hòa, vừa trưởng thành lại có loại cảm giác khiến người ta thả lỏng. Chết tiệt! Sẽ không là thật thích kẻ ngốc này chứ?

Mạch Đào sắc tâm nổi lên, lấy mu bàn tay lướt qua gương mặt Hoàng Cửu Cửu, cười thầm: da người này thật đúng là trơn nhẵn...

Hoàng Cửu Cửu ngủ mơ mơ màng màng, chép chép miệng, nhích lại gần cửa sổ.

Mạch Đào nuốt nước miếng một cái, vươn tới nhẹ nhàng chụt một ngụm trên môi Hoàng Cửu Cửu, đệt! Cảm xúc trên môi kẻ ngốc này thật con mẹ nó tốt! Mạch Đào nếm xong còn ý do chưa hết, tàn bạo dán tới cắn mút. Hoàng Cửu Cửu phản ứng trì độn chỉ cảm thấy có thứ gì đó trơn trượt quấn mút trong miệng mình, còn có mùi vị thuốc lá không tệ... Ừm? Là cái gì đâm khiến mặt sinh đau?

Râu!

Người bị hại tỉnh lại, muốn kêu thảm thiết, bất đắc dĩ miệng bị lấp đến kín kẽ, Mạch Đào cả người đều từ vị trí lái xe nằm sấp trên người Hoàng Cửu Cửu, tay không thành thật sờ tới sờ lui, hiện tại đã trượt tới chỗ rất trí mạng vuốt ve, khiến Hoàng Cửu Cửu cảm thấy vừa giận vừa thẹn vì mình có phản ứng! Mạch Đào cười xấu xa, buông lỏng lực tay, nỉ non với Hoàng Cửu Cửu hồn bay ra ngoài vũ trụ: “Bảo bối nhi, tôi hình như thực sự thích cậu rồi...”

Hoàng Cửu Cửu nước mũi nước mắt đều đi ra, Mạch Đào tiếp tục không mặt không da nói thẳng: “Đến nhà cậu hay nhà tôi?”

Hoàng Cửu Cửu thần kinh đại não tạm thời toàn bộ bãi công, ánh mắt kinh khủng nói cho Mạch Đào anh không rõ câu kia là có ý gì, Mạch Đào không nhịn được nói: “Làm tình! Ông đây muốn thượng cậu! Đi đâu? Nhà cậu? Nhà tôi? Khách sạn? Nếu không ở đây cũng được!”

Môi Hoàng Cửu Cửu run lên nửa ngày, dọa sợ anh không phải hai chữ “Làm tình” này, mà là “Ông đây muốn thượng cậu!” Anh như đang ở trong ác mộng mạnh mẽ giãy dụa, Mạch Đào bị dọa cú lớn, Hoàng Cửu Cửu cuộn thành hình con nhím, trinh liệt không gì sánh được quát: “Anh dám động tôi tôi đồng quy vu tận với anh!”

Mạch Đào ngạc nhiên há to miệng, hai người giằng co trong chốc lát, Hoàng Cửu Cửu vẫn như cũ một bộ biểu tình thấy chết không sờn, Mạch Đào dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là buông tay ngồi về vị trí lái xe, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng khôi hài như vậy được không? Tôi sẽ cho cậu thời gian.”

Hoàng Cửu Cửu vào lúc ban đêm trở về đem bàn ăn của anh nâng đến chắn trước cửa, trên bàn đặt bàn trà lò vi sóng lò nướng DVD TV, và lồng chim.

Chim sáo đá hèn mọn nhìn chăm chú vào anh, khàn giọng nói: “Ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.