Thiếu Tướng Ế Vợ

Chương 4




Yên Vũ thả tay đỡ má Từ ra, cúi người. “Hồi bẩm quan gia, tiểu nữ đúng là Yên Vũ.”

Người đàn ông gật đầu nói: “Nếu cô nương biết chi tiết của tối hôm qua, đừng ngại lưu lại giúp chúng tôi tìm kiếm manh mối.”

Má Từ giơ tay nắm lấy tay Yên Vũ, biểu cảm trên mặt lộ vẻ lo lắng. “Yên Vũ…”

“Không sao đâu má, nếu ta có thể tận sức lực non yếu này giúp các quan gia sớm ngày phá án thì cũng khiến cho Xuân Hoa lâu của chúng ta sớm này mở cửa buôn bán ạ!” Yên Vũ gật đầu với má Từ, bảo bà ta đừng lo lắng.

Má Từ đành phải cẩn thận từng bước rời khỏi cửa chính của Xuân Hoa lâu, cùng Mục Thanh Thanh đang chờ ở bên ngoài trở về hậu viện.

“Hồi bẩm các vị quan gia, Linh Lan xác nhận là bị đẩy xuống từ vị trí kia, té ngửa ở chỗ này, trên ngực cắm một con dao găm…” Yên Vũ tiến lên, khi nói về tử trạng cùng với vị trí thi thể của Linh Lan thì trên mặt không hề sợ hãi.

Thiếu niên vừa nghe vừa gật đầu, đến khi nàng nói xong liền cười tiến lên. “Yên Vũ cô nương mở miệng toàn quan gia, nghe thật không được tự nhiên. Hắn tên là Lộ Nam Phi, ta là Lộ Minh Dương. Ngươi đừng quá khách sáo!”

Lộ Phi Nam trừng mắt liếc nhìn thiếu niên một cái. Người con gái này không biết có quan hệ gì với công tử, người có thể khiến cho công tử tự mình nhắc tới nhất định là khác thường. Hắn và người ta gặp ở ngoài như vậy có thể nào chọc giận công tử hay không?

Lộ Minh Dương không lưu tâm, lấy sức phóng qua bãi vết máu trên mặt đất, rồi phóng người lên cầu thang.

Tới lầu hai, vị trí mà Yên Vũ chỉ, tỉ mỉ xem xét dấu vết trên lan can. Quả nhiên thấy trên lan can có một chỗ bị đụng nứt ra.

Nơi chốn như Xuân Hoa lâu, đa số khách đến đều là người vung tiền như rác, lui tới đều là khách quý, cho nên các vật liệu bên trong lâu đều là thượng phẩm. Lan can này là dùng gỗ lim thơm chế thành, đường vân đẹp, mang theo mùi thơm ngát, vả lại rất rắn chắc.

Có thể làm cho một cô gái gầy yếu đụng đến nứt ra, đủ thấy được người đẩy nàng ta ngã xuống lầu nhất định là dồn nội lực vào trên cái chưởng, vả lại nội lực của hắn có chút thâm hậu.

Lộ Minh Dương nhìn Yên Vũ ở dưới lầu. “Ngươi kể lại một lần nữa chuỵên tối hôm qua.”

Yên Vũ dựa vào cách nói mà mình đã nghe được ở trong nhà lao, kể lại một lần.

“Hắn đã ở trong phòng bao, tại sao không giết Linh Lan ở đó rồi trực tiếp rời đi? Không nên chạy ra bên ngoài, đầu tiên là tung vàng lá, thu hút ánh mắt của mọi người, rồi giết người ở trước mặt bao người?” Lộ Minh Dương khẽ lẩm bẩm nói.

Vẻ mặt Lộ Phi Nam càng trầm thêm vài phần.

“Là tên đó cố ý thu hút ánh mắt của mọi người, rõ ràng là không sợ .” Lộ Minh Dương thấy ca ca không để ý tới mình, liền lại lẩm bẩm.

“Đại nhân, vàng lá được nha môn thu hồi đã tới.” Lúc này một vị quan gia đi vào cửa, thân mặc áo gấm vân xanh tối, tương tự với quần áo của Lộ Phi Nam và Lộ Minh Dương, có lẽ cũng là người của Hoàng thành ti.

Lộ Phi Nam tiến lên tiếp nhận cái túi trong tay người đó, lấy một mảnh vàng lá bị xoắn nát ra.

Lộ Minh Dương cũng từ lầu hai xuống, vừa thấy vàng lá kia liền reo lên: “Vàng lá này đã bị xoắn nát, cần hợp lại để xem xem nhà vàng bạc nào đúc thành.”

Người mang vàng lá tới thấp giọng trả lời: “Đã hợp lại để xem, là vàng lá dâng cúng.”

Lộ Minh Dương nghe vậy mở to hai mắt nhìn, tiếp đó reo lên: “Tiền cúng bái sao lại rơi vào trong tay kẻ trộm?”

Lộ Phi Nam trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay mặt nhìn về phía Yên Vũ.

Chỉ thấy Yên Vũ cúi đầu lui ở một bên, không có nhìn chung quanh, cung kính trầm liễm.

Trong lòng Lộ Phi Nam không khỏi có vài phần ấn tượng tốt đối với Yên Vũ.

“Mang vật chứng về Hoàng thành ti, đi thăm dò án mất trộm bạc cúng bái có thể có vào năm gần đây.” Lộ Phi Nam phân phó .

Người cầm vàng lá đến lập tức khom người lui ra.

“Cảm ơn Yên Vũ cô nương, nếu cô nương còn biết manh mối gì tận lực nói cho chúng tôi biết. Nếu không còn gì thì cô nương có thể quay về hậu viện.” Lộ Phi Nam quay sang nói với Yên Vũ.

Yên Vũ cúi chào, ra khỏi tiền sảnh, theo cửa hông vào hậu viện.

Thấy Mục Thanh Thanh và má Từ đều chờ nàng trong đình nghỉ mát ở hậu viện thì liền bước nhanh đến.

Mục Thanh Thanh vội kéo nàng đến trên ghế đẩu ở bên cạnh. “Nói gì vậy? Tìm được tội phạm không?”

Yên Vũ lắc đầu. Sao nhanh như vậy được? Lúc nàng rời khỏi phòng khách của Xuân Hoa lâu còn nghe được tiếng Lộ Phi Nam vô cùng trầm thấp nói việc này chỉ sợ còn tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.