Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 9: 9: Bị Lừa4




Edit: Sahara 

Mặt trời lên cao.

Trong hư không, một ngọn lửa lập tức hiện lên, ngọn lửa kia dường như đang biến cả không trung thành một mảnh đỏ bừng.

Vụt vụt vụt...

Đột nhiên, từ trên trời có mấy bóng dáng đang từ từ hạ xuống, chắn ngay trước mắt hồng y nữ tử.

Hồng y nữ tử khẽ ngẩng mặt lên, khuôn mặt đầy khí phách nhìn lướt qua đám người đang chặn đường nàng, lạnh giọng quát: "Tránh ra!"

"Tiểu thư, chúng ta cuối cùng cũng tìm được người rồi! Châu chủ bảo người trở về!"

Mấy người này không nghe theo lệnh của hồng y nữ tử, vẫn chắn trước mặt nàng, rất cung kính mà đáp lại.

"Cút ngay!"

Hồng y nữ tử lạnh giọng quát lớn, một thân hồng y đỏ rực như lửa, mà tính tình của nàng thì cũng nóng như lửa vậy.

"Tiểu thư!"

Một giọng nói già nua từ phía sau đám người truyền tới, chợt, một vị lão giả trên người mặc trường bào màu xanh lá chậm rãi bước tới, trên mặt mang theo nụ cười mỉm hiền lành: "Tiểu thư người ra ngoài cũng đã nhiều năm rồi, không biết bây giờ người có thể theo chúng ta trở về Đông Châu không?"

Sắc mặt của hồng y nữ tử dần dần trầm xuống, lạnh lùng nhìn lão giả đứng trước mặt nàng.

"Ngay cả ngươi cũng tới? Xem ra lần này ông ấy nhất định phải bắt ta trở về cho bằng được!"

"Tiểu thư, Châu chủ cũng là vì muốn tốt cho người......"

"Đủ rồi!" Thấy lão giả còn muốn nói cái gì đó, hồng y nữ tử liền cắt ngang lời ông ta: "Ta sẽ về Đông Châu, tuy nhiên, ta không hy vọng có bất kỳ kẻ nào hạn chế tự do của ta!"

Hồng y nữ tử phất phất tay áo, trên dung nhan tuyệt mỹ là một mảnh lạnh nhạt, đôi mắt cũng lạnh đến nỗi khiến lòng người run sợ.

Lão giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu. 

Tiểu thư vì đào hôn, mà chạy trốn từ Đông Châu đến Tây Châu, còn lẫn vào học viện Tây Châu. Nếu không phải nhờ cơ duyện trùng hợp, thì bọn họ cũng không biết tiểu thư lại trốn đến nơi này.....

Xác thật, bằng vào thiên phú của tiểu thư, thì cái địa phương như học viện Tây Châu không phải là nơi có thể được tiểu thư để vào mắt! Nhưng chỉ có trốn ở nơi đó, mới không có người nào ngờ được.

"Đúng rồi, tiểu thư, nghe ngươi ta nói, gần đây tiểu thư đang muốn tìm người, phải không?"

Hai mắt lão giả khẽ đảo vài cái, cất tiếng dò hỏi.

Ánh mắt sắc bén của hồng y nữ tử nhìn về phía lão giả: "Đây là việc riêng của ta! Các ngươi không cần phải hỏi tới!"

Nếu như để những người này biết được nàng đang tìm người, vậy bọn họ...... Khẳng định là sẽ trăm phương nghìn kế tìm được Vân Lạc Phong, hơn nữa còn bức bách nàng trở về phủ Châu chủ.....

Mà đây, không phải là điều trong lòng nàng muốn.

...........

Tây Châu. 

Ở biên cảnh, một nơi hoang vắng, thật giống như là chiến trường thời viễn cổ, ngoại trừ khói thuốc súng thì không hề có cư dân.

"Vân Lạc Phong, qua khỏi nơi này thì sẽ tới Đông Châu, chúng ta thật sự phải đi đến đó sao?" Hồ Li có chút chần chừ, cẩn thận mà nhìn Vân Lạc Phong. 

Vân Lạc Phong nhướng mày: "Đông Châu có chuyện gì?"

"Cái này....." Hồ Li lắc lắc đầu cười khổ: "Trước khi các vị trưởng lão rời đi có nói với ta, khoảng thời gian trước, có người của Đông Châu đến tìm vị đệ nhất thiên tài Thiên bảng, vì thế, ta đoán, tên kia nhất định là người của Đông Châu, nếu như bây giờ chúng ta đến Đông Châu, rất có khả năng sẽ đụng tới nàng ta!"

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Đông Châu to lớn như thế, ta cũng chưa chắc sẽ gặp phải nàng ta!"

Hồ Li ngẫm lại cũng phải, cho nên không có tiếp tục ngăn cản Vân Lạc Phong nữa.

Đột nhiên, hắn thoáng thấy một bóng dáng nho nhỏ đang bị vùi trong cát đất ở phía trước, hơi sửng sốt một chút, rồi không tự chủ được mà bước tới trước, dùng mấy ngón tay bới bới cát đất lên, để lộ ra một thân hình nho nhỏ.

"Vân Lạc Phong, ở đây có một đứa bé!"

Đứa bé?

Đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia hồ nghi, liền đi về hướng Hồ Li xem thử.

Chỉ thấy có một đứa bé còn nhỏ tuổi vùi mình trong đống cát, trên người nó mặc một bộ trường bào không vừa người, mà còn nhiễm đầy máu. Lúc này, hai mày của đứa bé trai đang nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ dơ bẩn lộ ra một tia thống khổ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.