Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 3: 3: Thức Dậy2




Edit: Sahara 

Bạch Túc không dám dừng lại một chút nào, chống đỡ cơn đau mà chạy đi như điên.

Vân Tiêu vốn định đuổi theo, thì đúng lúc này trái tim lại truyền đến cơn đau co rút, làm bước chân hắn phải ngừng lại. 

"Chủ tử!"

Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại bên cạnh Vân Tiêu: "Có cần thuộc hạ đuổi theo không?"

"Không cần!" Khuôn mặt Vân Tiêu trầm xuống: "Cho dù Bạch Túc đã bị thương, thì ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn."

Vân Tiêu bấu chặt lòng ngực.

Dùng thọ mệnh ngàn năm để hạ huyết chú? Nếu không phải bởi vì huyết chú này, thì hôm nay Bạch Túc chắc chắn phải chết!

"Chuyện này, đừng để cho Phong nhi biết!" 

Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, căn dặn. 

Lâm Quỳnh ngẩn ra, thật cẩn thận đề nghị: "Chủ tử, hay là, người cứ nghe theo đề nghị của Bạch Túc đi, đi tìm một nữ nhân, đừng để cho phu nhân biết là được rồi...."

Đôi con ngươi lãnh khốc của Vân Tiêu liếc nhìn Lâm Quỳnh.

Một cái liếc nhìn này, làm toàn thân Lâm Quỳnh đều phát lạnh, giống như là bị rớt xuống hầm băng, lạnh đến mức khiến run rẩy. 

"Trở về nhận phạt!"

Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình.

Có lẽ ngoại trừ Vân Lạc Phong, thì không có bất cứ kẻ nào có thể làm cho hắn động dung....

Lâm Quỳnh mang sắc mặt tái nhợt mà cúi người: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

Sau khi ném xuống lời này, Vân Tiêu xoay người bỏ đi, bàn tay đang bấu lấy lòng ngực tăng thêm đạo lực.

Chát!

Lâm Quỳnh tự tát lên mặt mình một cái: "Đều tại ta lắm lời, thật sự là thối miệng mà, bây giờ thì tốt rồi, chọc cho chủ tử dựng lông, mấy năm trước, cũng vì ta dâng xuân cung đồ cho chủ tử, mà bị chủ tử bắt đi chịu phạt, vất vả lắm mới được thả ra, giờ lại bởi vì ta lắm lời mà phải trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời lần nữa!"

Chủ tử si tình với phu nhân như thế, có lẽ..... Cho dù người có chết, thì cũng không phản bội phu nhân!

___________

Khu dân nghèo.

Trên đường phố tụ tập vô số người, chỉ chỉ trỏ trỏ đối với cuộc giao chiến của hai phương, nghị luận sôi nổi. 

Phụt một tiếng, chân Hồ Li lui về sau hai bước, hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, giương mắt nhìn đám người ở trước mặt mình.

"Thánh Vương!"

Những người này cũng thấy khiếp sợ vì thực lực lộ ra của Hồ Li.

Bọn họ đều không ngờ tới, Hồ Li thật sự đã đột phá đến Thánh Vương.

Đáng tiếc, dù như vậy thì thế nào? Cho dù hắn là Thánh Vương, thì cũng chỉ có một người, bọn họ lại có đến một đám, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn?

Nghĩ như vậy, chúng trưởng lão lại một lần nữa triển khai công kích đối với Hồ Li, không chút nào lưu tình.

"Vân Lạc Phong!"

Hồ Lâm có chút nôn nóng, hắn nhìn về phía Vân Lạc Phong, khẩn cầu mà nói: "Ngươi có thể giúp đệ đệ ta không?"

Vân Lạc Phong nhướng mày.

Không đợi Vân Lạc Phong trả lời, giọng nói của Hồ Li đã vang lên.

"Không cần! Một mình ta là đủ rồi!"

Khóe môi Hồ Li nở nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn đám người Hồ gia.

________

"Lạc Hoa Thành gần đây thật là náo nhiệt, không biết ở phía trước đang xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên, một giọng nói già nua từ phía sau mọi người vang lên, trong giọng nói kia còn mang theo sự tò mò. 

"Không rõ lắm! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm đám người Hồ Li và Phong nhi đi, để tránh kẻ điên kia tìm được Phong nhi trước rồi!"

Người nói lời này là một nữ tử, giọng nói của nàng rất kiều mị, đột ngột vang lên giữa đám người đang đứng ở đây.

"Được! Để ta đi hỏi thăm một chút xem nhà của Hồ Li ở nơi nào."

Lăng Hải cười ha hả, ông tiện tay túm lấy một người, hỏi: "Lạc Hoa Thành này của các ngươi có phải có một người tên là Hồ Li phải không? Hắn ở đâu?"

"Hồ Li?" Người nọ sửng sốt một chút, rồi chỉ chỉ phía trước: "Hắn đang chiến đấu với người ta...."

"Cái gì?"

Sắc mặt Lăng Hải đại biến, lập tức bạo nộ: "Hồ Li chiến đấu với người ta? Nói cách khác, là lại có người không biết sống chết trêu chọc Phong nhi? Là ai chán sống như thế? Ngay cả đồ nhi của ta cũng dám trêu chọc?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.