Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 70




Từ giây phút nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ xác sống cấp III ở phòng dưới đất, trái tim Sở Hạ Lâm liền nhấc lên. Sợi dây chuyền kia là thứ bên người của tiểu sư thúc cậu, Sở Hạ Lâm nhìn từ nhỏ đến lớn, sẽ không nhận sai.

Lúc “Hải yêu” bị tan rã hơn nửa năm trước, đại bộ phận thành viên cũng không biết tung tích, tiểu sư thúc của Sở Hạ Lâm cũng là một trong số đó.

Tiểu sư thúc cũng không phải thành viên “Hải yêu” mất tích duy nhất Sở Hạ Lâm nhìn thấy dưới căn phòng dưới đất này, Trương đại gia bảo vệ cổng——cũng chính là xác sống mập mạp bọn họ nhìn thấy dưới tầng hầm lúc trước, đã từng là một thành viên của “Hải yêu”,

Nếu không phải có Trương đại gia yểm hộ cho bọn họ, người của Diệp Cảnh Ưng cũng sẽ không lâu như vậy mới tìm được trụ sở ẩn náu của Diệp Hỏa.

Nếu như chỉ là Trương đại gia bảo vệ cổng xuất hiện ở phòng dưới đất Sở Hạ Lâm cũng không cảm thấy kỳ quặc, dù sao ông ấy là bảo vệ ở nơi này, xuất hiện ở tầng hầm cũng là hợp lý.

Nhưng tiểu sư thúc của cậu…

Sở Hạ Lâm không dám nghĩ tiếp, chỉ một đường mù quáng đi theo đám người Diệp Hỏa, hy vọng tất cả đây chỉ là trùng hợp.

Nhưng cái này như thế nào sẽ là trùng hợp?

“Mẹ kiếp…”

Sở Hạ Lâm nhìn đội ngũ xác sống được tạo thành từ người Sở gia phía trước, trong mắt lộ ra sát ý. Diệp Hỏa nhìn về phía cậu phát hiện hơi nước lúc có lúc không ở trên mặt  nạ bảo hộ của cậu, thầm nghĩ Sở Hạ Lâm lúc này hẳn là đã dùng hết toàn lực mới khắc chế được cảm xúc của mình.

Diệp Hỏa trở tay nắm ngược lại bàn tay của Sở Hạ Lâm, hắn nghe thấy Sở Hạ Lâm gọi ra miệng “sư huynh sư tỷ” liền biết được một chút.

Diệp Hỏa cân nhắc lợi và hại, nói: “Rút lui trước đi.”

“Không vào xem?” Cố Tây An hỏi.

Diệp Hỏa nói: “Rút lui trước. Với tư cách xác sống, bọn chúng rồi lại không nhúc nhích đứng ở đằng kia, cái này không thích hợp. Hơn nữa bên trong có rất nhiều xác sống, chúng ta cũng chưa nắm rõ tình huống, vẫn là không nên mạo hiểm.”

Cố Nam Ninh lại nhìn Cam Qua, Cam Qua gật đầu, hai người một trước một sau buông  ra bàn tay đang kéo cửa, đối mặt với cửa lui về sau từng bước, đợi đến khi cách cửa một khoảng nhất định Cố Nam Ninh mới quay đầu lại, Cam Qua yểm hộ phía sau.

Tuy rằng Sở Hạ Lâm rất muốn vào trong, nhưng cũng biết rõ phải lấy đại cục làm trọng, mặc dù cảm thấy muôn phần đau khổ cũng cắn răng nuốt xuống.

Cậu xoay người theo Diệp Hỏa trở lại, hai người mười ngón đan xen, Sở Hạ Lâm có thể cảm nhận được lực lượng truyền tới từ lòng bàn tay đang giao nhau kia.

Cậu muốn khóc, muốn gào thét, muốn hô lớn, kết quả tất cả đau đớn xuyên cốt thấu tim kia đều nghẹn tại cổ họng.

Lồng ngực Sở Hạ Lâm giống như muốn nứt ra… những người bên trong kia… nhưng đều là người cùng cậu sớm chiều bên nhau quan trọng giống như người nhà…

Diệp Hỏa thỉnh thoảng nhìn tình huống của Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm luôn luôn bừng bừng khí thế kia lúc này giống như bị hút sạch tất cả sức lực.

“Đáng chết…” Sở Hạ Lâm mắng.

Nếu như không phải đoạn thời gian trước cậu ở bên kia bảo vệ Diệp Hỏa, như thế nào lại khiến cho Diệp Cảnh Ưng chui vào lỗ hổng.

Diệp Hỏa lúc trước xác thật đã khai báo rõ ràng chuyện của Diệp Cảnh Ưng với bọn họ.

Diệp Hỏa giải thích: Theo Diệp Diễm từng nói, là Diệp Cảnh Ưng dùng thuốc khống chế lại cầm tù chú ấy và Ngụy Trừng, cái này mới khiến cho bọn họ có hơn nửa năm không không cách nào liên lạc với Diệp Hỏa, lại khiến cho Diệp Hỏa hiểu lầm Ngụy Trừng phản bội Poseidon mà nản lòng thoái chí.

Diệp Hỏa biểu hiện ra cũng không biết chuyện Sở Hạ Lâm là Scylla thủ lĩnh của “Hải yêu”. Vẫn xem Diệp Diễm là thủ lĩnh “Hải yêu” lại đồng ý với giải thích của Diệp Diễm lúc trước sáng tạo ra “Hải yêu” là vì để lại đường lui cho Poseidon.

Mà Diệp Diễm ngay từ ban đầu nói với bọn họ là được anh em của “Hải yêu” mang đi, là vì nghe lén trên vòng cổ mới không nói thật. Trên thực tế anh và các anh em “Hải yêu” đều bị Diệp Cảnh Ưng mang đi cầm tù, mà hiện tại người trong căn cứ “Hải yêu” kỳ thật đều là người của Diệp Cảnh Ưng xếp vào “Hải yêu”, cũng chính là một phe Siren của “Hải yêu” lúc trước.

Người của phe Scylla, dĩ nhiên còn lại không được bao nhiêu.

Về phần Diệp Cảnh Ưng sở dĩ để lại Diệp Diễm cùng mấy trụ cột vững chắc trong “Hải yêu” ở trên đất liền, là muốn lợi dụng thân phận của anh hấp dẫn những người còn sống cùng với người của “Hải yêu”.

Hiện tại xem ra… này là mục đích Diệp Cảnh Ưng hấp dẫn những người kia tới.

Nuôi xác sống.

Diệp Cảnh Ưng muốn biến những người may mắn còn sống sót thành loại xác sống cùng quái vật này…

Mục đích của ông ta là gì?

“Mẹ kiếp…. đáng chết…” Sở Hạ Lâm siết chặt kiếm trong tay.

Cho dù mục đích phía sau là gì.

Sở Hạ Lâm dùng sức nhắm mắt lại mở ra.

Giết ông…

Diệp Cảnh Ưng, tôi nhất định phải giết ông!

Bọn họ dọc theo lối cũ trở về, trong tai nghe đột nhiên truyền tới tiếng la của Chu Tụng——

“Chay mau lên!”

“ĐI!” Cam Qua cũng đồng thời hô lên.

Diệp Hỏa nghe vậy cũng không quay đầu, hắn kéo Sở Hạ Lâm liền chạy nhanh về phía trước. Hắn biết rõ hẳn là Chu Tụng thông qua camera trên đầu bọn hắn nhìn thấy tình huống đằng sau, lúc này cho dù quay đầu lại cũng đã chậm. Hắn vừa chạy vừa hỏi Chu Tụng: “Đằng sau thế nào?”

Chu Tụng gần như đang rống: “Những xác sống trong cửa kia bọn chúng đang đuổi theo! Đệch… các anh chạy mau! Chạy mau a!” Ánh mắt của anh không ngừng hoán đổi màn hình camera của tất cả mọi người, Cam Qua bọc hậu giống như lúc đến, cách mấy xác sống gần nhất, trái tim của Chu Tụng nhảy lên cổ họng rồi: “Ba Cam —— ” Cam Qua chạy về phía trước, lại đột nhiên thắng chân, dưới chân bụi đất tung bay.

Ông nâng đao đâm về đằng trước ngay phía trái tim của xác sống cấp II cách ông gần nhất, Cam Qua rút đao ra ngay sau đó lượn một vòng liền chém bay đầu của xác sống kia. Ông vốn định thay mấy người trẻ tuổi phía trước ngăn cản một hồi, nhưng khi ông tập trung nhìn qua, lại bị cảnh tượng trước mắt kinh hãi.

Làm một cảnh sát hình sự cùng một quân nhân đã xuất ngũ, cảnh tượng ác liệt nào Cam Qua cũng gần như gặp qua hết rồi, mà tình cảnh trước mắt cho dù ở bên trong giấc mộng tuyệt vọng nhất bi thảm nhất, cũng chưa từng thấy qua.

Đám xác sống đang kéo đàn kéo lũ hướng về phía bọn họ, cho dù trong động cũng không tính hẹp, số lượng những xác sống kia lại nhiều đến độ đủ để nhồi đầy một động. Phần lớn xác sống đã mất đi bộ dạng loài người, có phe phẩy cánh gào rống bay về phía bọn họ, có vài con thậm chí mọc ra tám tứ chi giống như côn trùng, dán sát thành động bò về phía bọn họ…

Cam Qua nhìn mà tê cả da đầu, may mắn vào lúc này được Diệp Hỏa kéo một cái, nhưng một cánh tay khác của ông cũng đồng thời bị một xác sống bắt được——

“Mẹ kiếp…” Diệp Hỏa mắng, hắn nghe thấy Chu Tụng la lên liền biết không tốt, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Cam Qua sững sờ nguyên tại chỗ: “Đi mau!”

Sở Hạ Lâm cũng theo tiếng của Diệp Hỏa quay đầu lại, trong lòng cũng là rét run.

Vừa rồi bị Cam Qua đâm chết chính là một tiểu sư đệ của cậu. Tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, luyện công rồi lại cố gắng nhất, câu cửa miệng chính là sau khi lớn lên muốn vượt qua Sở Hạ Lâm——

Tốc độ chạy trốn của mọi người sẽ không được nhanh giống như mấy xác sống đã được tiến hóa này, trong nháy mắt dừng lại, những xác sống kia đã đuổi kịp.

Bắt lấy Cam Qua là một xác sống cấp IV, xác sống kia duy trì hình thể của xác sống cấp III, nhưng quanh thân rồi lại mọc ra vô số túi độc lớn nhỏ không đồng đều, đang chảy ra dịch mủ màu xanh lá cây, ngay cả quần áo đã sớm bị ăn mòn sạch sẽ.

Chỗ trang phục phòng hộ của Cam Qua bị nó tóm được đã bắt đầu ăn mòn, trang phục phòng hộ cho dù chống phân hủy cũng chỉ có thể ngăn cản được ăn mòn của dịch mủ kia một thời gian ngắn.

Cố Nam Ninh xách đao liền bổ xuống cánh tay của xác sống cấp IV kia, một đao kia chém vỡ một túi độc lớn nhất ngoài cơ thể của xác sống kia, chất độc bắn ra, chỗ bị bắn trúng đều xì xì rồi tỏa ra khỏi trắng, mọi người bởi vì tránh không xa, trang phục phòng hộ cùng mặt nạ bảo hộ trên người đều bị cháy đến bừa bãi lộn xộn.

“Mau cởi ra!” Diệp Hỏa hô, mọi người luống cuống tay chân cởi ra trang phục phòng hộ trên người.

Cố Tây An nhưng không lập tức nghe theo, cậu nâng nỏ bắn về phía tuyến tiết chất độc trong cơ thể xác sống kia, tuyến độc nổ tung, xác sống kia lập tức kêu thảm hóa thành một bãi nước xanh, xác sống phía sau đuổi theo dẫm lên bãi nước xanh kia, cũng bắt đầu bị ăn mòn từ chân trở lên, chỉ chốc lát sau liền bị cháy sạch ngay cả xương cốt cũng không còn. Mà sau lưng Cố Tây An bởi vì không kịp thời cởi trang phục phòng hộ mà bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi, rồi lại giành được chút thời gian cho mọi người.

Sở Hạ Lâm nhìn khuôn mặt vặn vẹo của những xác sống bị ăn mòn kia, đôi môi của cậu khẽ run, những xác sống này… những người này…

“Thật tốt quá!” Cam Qua tán dương Cố Tây An, ông nhấc đao lại đâm tới một xác sống đang lao tới.

Sở Hạ Lâm cứng đờ nhìn Cam Qua, đồng tử dần phóng đại——

Xác sống phía sau không ngừng vọt lên, mọi người một bên nhanh chóng di chuyển về phía trước, một bên chú ý giết xác sống sau lưng.

Cố Nam Ninh cùng Cam Qua nhanh chóng chém đứt nơi cần chém trên người xác sống, động tác gọn gàng, mà Cố Tây An cùng Diệp Hỏa lợi dụng đúng cơ hội liền bắn tên về phía cần bổ đao.

Sở Hạ Lâm nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc hoặc là lần lượt té xuống, hoặc là hơn nửa cái đầu cùng thân thể nổ tung bên cạnh cậu, trái tim đau đớn giống như bị xé mở.

“Đừng… đừng giết nữa… đừng giết nữa…” Tiếng kêu của Sở Hạ Lâm mang theo nức nở, cậu đương nhiên biết rõ cậu lúc này là đang nói nhảm, nhưng những lời này vẫn là không thể khống chế mà thốt ra.

Cậu vốn dĩ ngay cả xác sống cũng không nguyện giết, cho dù ngay từ đầu đã biết rõ căn bản không có khả năng sẽ có cứu viện cùng thuốc giải độc dành cho xác sống, cậu vẫn không muốn làm tổn thương những người vốn đã từng là đồng loại này.

Vì Diệp Hỏa ra tay giết xác sống đầu tiên, lúc sau khi đã hiểu rõ tình huống càng là vì an toàn của mọi người mà giết còn muốn nhanh muốn ác hơn người khác, nhưng lúc này đối diện với những người đã từng là sư huynh sư tỷ yêu thương cậu, muốn cậu ra tay như thế nào——

Cậu đỏ mắt rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém đứt cánh tay của một xác sống đang vươn về phía Cố Nam Ninh, đầu của xác sống cấp I kia lập tức chuyển về phía cậu, Sở Hạ Lâm thấy được một khuôn mặt quen thuộc——

“Đừng giết——” Cậu kêu khóc, một tay chém đứt đầu xác sống kia.

“Đừng giết nữa đừng giết nữa đừng giết nữa…” Cậu một bên lặp đi lặp lại ba chữ kia một bên chém ngã một thứ đã từng là đồng bạn cùng khóc cùng cười với mình, lời nói bên miệng ngược lại là cố ý nói cho mình nghe.

Sở Hạ Lâm dùng sức đâm kiếm xuyên qua trái tim của một sư tỷ, sư tỷ đã biến thành xác sống kia lại đột nhiên nâng tay nắm chặt kiếm cậu không cho cậu rút ra.

Tròng mắt đã biến thành màu đen của sư tỷ nhìn chằm chằm Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm nhìn vào đôi mắt kia, trong đầu toàn là bộ dạng sư tỷ nổi giận đùng đùng đi đòi công đạo cho cậu khi cậu còn bé bị sư huynh khi dễ.

Cho dù cậu đã trưởng thành, cho dù cậu đã mạnh hơn sư tỷ, sư tỷ vẫn luôn xem cậu là đứa nhỏ mà che chở cậu.

“Sư tỷ…” Sở Hạ Lâm một bên khóc một bên dùng sức muốn rút kiếm ra.

Cậu một tay nắm chặt cánh tay của sư tỷ, kéo thân kiếm ra khỏi trái tim sư tỷ. Cho dù Sở Hạ Lâm biết rõ cô hiện tại đã không còn bất luận tri giác, cậu vẫn muốn đau đớn của cô giảm đến thấp nhất.

Lúc này sư tỷ đột nhiên há to miệng, nhe răng, biểu tình dữ tợn, nhào về phía Sở Hạ Lâm! Hai tay cô nắm chặt vai Sở Hạ Lâm, gắng dùng sức chống liền lao qua cậu, đánh về phía một xác sống phía sau đang muốn tập kích Sở Hạ Lâm.

Xác sống kia mặc dù cấp cao hơn sư tỷ, nhưng vẫn là bị sư tỷ ra sức khống chế.

Sư tỷ cắn xé cổ của xác sống kia, xé rách cổ của xác sống kia đến máu thịt be bét, cô một bên xé, một bên chậm rãi nâng đầu nhìn Sở Hạ Lâm, trong miệng vẫn ngậm một miếng thịt xé xuống từ cổ xác sống kia.

Nét mặt của cô vặn vẹo, khóe miệng lại hơi nâng lên…

Đó là…. đang cười sao…

Là  vì bảo vệ mình… cảm thấy vui vẻ cho nên… cười sao…

Sở Hạ Lâm lung lay! Cậu nắm chặt kiếm trong tay.

Nơi này với cậu… thật sự là địa ngục…

Ngay cả địa ngục chân chính cũng không đau đớn như vậy…

Sư huynh, sư tỷ… còn nhiều như vậy…

Vòng đeo ở cổ… trên cổ của những xác sống này có đeo một cái vòng cổ! Cho dù trước khi chết cũng không biết đã chịu tra tấn thế nào!

Diệp Cảnh Ưng tôi nhất định phải giết ông…

“A——” Sở Hạ Lâm đột nhiên run rẩy phát cuồng vung kiếm chém xuống xác sống vọt tới, mặt, tay, trái tim cũng dần chết lặng.

Sẽ không… sẽ không còn thống khổ…

Nghỉ ngơi thôi… tất cả mọi người đã mệt mỏi lâu như vậy rồi…

Nghỉ ngơi thôi…

Thực xin lỗi.

Sở Hạ Lâm giết đỏ cả mắt rồi, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Vẻ mặt cậu hoảng hốt, bước chân phía dưới cũng càng ngày càng không còn sức.

Xác sống vây quanh càng ngày càng nhiều, sức lực của mọi người dần không địch lại bọn chúng.

Động tác của Cam Qua cùng Cố Nam Ninh bởi vì thể lực tiêu hao mà càng ngày càng chậm, mà Diệp Hỏa cùng Cố Tây An cho dù đã sử dụng cẩn thận nhưng súng trong tay cũng dần sạch đạn. cùng lúc đó hành động của đám xác sống càng lúc càng nhanh nhẹn, như là có thứ gì đó ở sau lưng điều khiển bọn chúng tăng tốc.

Sở Hạ Lâm nhìn tình cảnh trước mắt, lại nhìn về phía Diệp Hỏa đang thay đổi băng đạn——

Tay Diệp Hỏa bởi vì mệt mỏi mà không ngừng run rẩy, hắn dựa vào tường ngửa đầu hít sâu mấy hơi, mồ hôi theo cổ chảy xuống, thân thể không giỏi vận động đã gần như kiệt sức.

Đám người Cam Qua cũng đã chống đỡ không nổi nữa…

Là lúc này.

Sở Hạ Lâm nghĩ.

Có lẽ… chính là lúc này…

Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, không dấu vết ngồi xổm xuống, tìm kiếm dưới đế ủng, cậu ấn chốt mở, từ gót giày liền bắn ra một khe bí mật. Sở Hạ Lâm cúi đầu, rút ra một ống chích loại nhỏ từ trong khe bí mật kia.

Tất cả mọi người sẽ được cứu trợ…

Chỉ cần tiêm cái này vào…

Cậu ngẩng đầu, rồi lại đối diện ánh mắt của Diệp Hỏa.

Ánh mắt lúc này của Diệp Hỏa lạnh giống như băng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Sở Hạ Lâm, như là nhìn thấu ý đồ của cậu.

Diệp Hỏa đương nhiên biết rõ vật trong tay Sở Hạ Lâm là gì, vật chất bên trong ống chích kia là chất nghiên cứu cố ý nhằm vào thể chất của Diệp Hỏa. Tuy rằng thân thể Diệp Hỏa luôn suy yếu, nhưng thân thể bị cải tạo rồi lại ẩn chứa lực lượng to lớn, chỉ cần dùng thứ bên trong ống chích kích thích phần tử tiềm ẩn trong cơ thể hắn, tiềm năng của Diệp Hỏa sẽ được kích thích bộc phát, trở thành bất khả chiến bại *—— quái vật.

(*所向披靡 Sở hướng phi mỹ: Bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.)

Em quả nhiên vẫn sẽ ra tay, Sở Hạ Lâm.

Trái tim vẫn luôn xao động bất an của Diệp Hỏa nhưng lại trong nháy mắt  bình tĩnh lại.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn do dự mà sợ hãi. Nếu như lời Diệp Diễm nói là thật? mục đích của Sở Hạ Lâm chỉ là giám sát và điều khiển hắn, vào lúc cần thiết thì lợi dụng hắn.

Không… không, nếu chỉ là cái dạng này mà nói, Sở Hạ Lâm không cần đưa cả mình vào.

Yêu say đắm trong mắt Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa không phải không đọc hiểu, Diệp Hỏa vẫn luôn nghĩ, nói không chừng Sở Hạ Lâm chỉ là nhận nhiệm vụ như thế, cũng sẽ không thật sự làm gì hắn.

Hắn ôm bất an đó vẫn luôn cẩn thận quan sát Sở Hạ Lâm, liều mạng thăm dò, tìm ra chứng cứ Sở Hạ Lâm thích mình.

Nháy mắt tỉnh mộng, tất cả đều sáng tỏ.

Có thích hay không cũng đã không quan trọng, Diệp Hỏa ngược lại là bĩnh tĩnh.

Sở Hạ Lâm hơi mở miệng: “Diệp —— “

Cậu vừa muốn nói gì đó, bên tai truyền đến một tiếng gào rú ——

Một xác sống đang nhào về phía Diệp Hỏa, Sở Hạ Lâm nhanh chóng rút kiếm, nhưng khi nhìn thấy xác sống kia là sư tỷ vừa rồi bảo vệ cậu, cậu lại có một giây do dự.

Sư tỷ là xác sống cấp II, Sở Hạ Lâm vừa rồi chỉ đâm vào tim cô rồi lại chưa kịp chém đứt đầu cô. Tuy rằng như thế, nhưng lúc này đang bị khống chế nên tốc độ hành động nhanh hơn xác sống khác gấp mấy lần!

Sư Tỷ đánh về phía Diệp Hỏa, Sở Hạ Lâm có một giây ngẩn ra, trên người bọn họ không có trang phục phòng hộ, bị cắn trúng mà nói thật không dám tưởng tượng.

Miệng mở to của xác sống cách Diệp Hỏa càng ngày càng gần, trong miệng một màu đỏ tươi, mùi tanh trộn lẫn mùi hư thối phả vào mặt.

Diệp Hỏa cười lạnh.

Trong một cái chớp mắt*, Diệp Hỏa kéo Sở Hạ Lâm bên cạnh qua, dùng cậu làm tấm chắn ngăn giữa mình và xác sống.

(*Nguyên văn 电光火石  điện quang hỏa thạch: dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.)

Răng xác sống thoáng cái cắm mạnh vào cổ Sở Hạ Lâm, hất đầu xé xuống một miếng da thịt, máu tươi lập tức bắn ra!

Sở Hạ Lâm lập tức đau đến toàn thân run rẩy, cậu nắm thật chặt cánh tay của Diệp Hỏa, không thể tin nổi nhìn vào mắt hắn.

Trong đôi mắt kia, đã từng vô số lần chiếu ra khuôn mặt câu.

Lần này, cũng là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.