Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 12




Bất quá đây mới chỉ là ý nghĩ trong lòng, Giang hãn vốn là người rất trầm ổn, chuyện gì nếu như chưa đúng thời điểm, hắn rất ít khi nói ra.

Đem Bách Vị kéo đến bên người mình hắn tinh tế đánh giá kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương, một hồi lâu thở dài nói:

”Ngươi tiểu đông tây này thật sự là mị hoặc lòng người, định lực của ta trước mặt ngươi cũng muốn tiêu tan hết, ta có chút hối hận về cái lời hứa với ngươi rồi.”

Bách Vị nháy mắt khẩn trương đứng lên, nghĩ thầm nguy rồi nguy rồi, làm sao bây giờ, Hãn ca ca hối hận mất rồi, ta đây làm sao bây giờ? Dùng pháp thuật đánh hắn sao? Ô ô ô, ta không hạ thủ được. Hắn đáng thương dùng ánh mắt mong chờ nhìn Giang Hãn, cà lăm nói:

“Ngươi… ngươi sẽ không làm như vậy đi? Ngưu ca ca nói đại trượng phu một lời nói đáng giá nghìn vàng, ngươi… ngươi sẽ không bức ta đâu đúng không?”

”Đồ ngốc, ta là nói đùa với ngươi thôi, nhìn ngươi kìa, lại bị hù doạ thành cái dạng này.” Giang Hãn không nhịn được cười.

Không biết tại sao, hắn phát giác chính mình đặc biệt thích nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương vừa sợ hãi vừa đáng thương này của Bách Vị, vẻ mặt này làm cho Bách Vị cả người đáng yêu lạ thường, hắn lại thở dài, nghĩ thầm đối mặt với một con “dê con” như thế này, cũng khó trách cái lão họ Phạm kia không kìm được thú tính, ôi, vừa rồi ta còn xem thường tên đầu heo nhà hắn, nhưng nếu như Bách Vị đối với ta lộ ra loại vẻ mặt này, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng sẽ không kiềm chế được thú tính a, quả là khó khăn khó khăn đây.

“Ngươi như thế nào lại tới loại địa phương như Yến Sa Lâu? Trước cũng không muốn làm tiểu thiếp trong phủ ta, như thế nào vừa lại chạy đến nơi đó, ngươi không biết đó là nơi hại người sao?”

Hắn vừa nói xong, Bách Vị liền khóc lớn nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói:

“Hãn ca ca, không phải ta, ta không phải tự nguyện, ô ô ô, ta là bị người ta lừa gạt bán đi, ô ô ô…”

Giang Hãn trợn mắt há hốc mồm, bất quá ngẫm lại tính tình Bách Vị, loại chuyện này đích xác cũng có thể phát sinh, hắn vội vàng ôm Bách Vị, nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ đừng sợ, bây giờ ngươi đã ở trong phủ của ta rồi, không người dám khi dễ ngươi, đến, nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hắn lửa giận ngập trời, thầm nghĩ hảo a, còn dám có chủ ý với người của ta, ngày mai sai Kiều Phúc đi bắt hắn, cắt lưỡi hắn, nếu không hắn lại nghĩ Giang Hãn ta là người dễ trêu chọc.

Ta ngày đó rời đi, không biết nên đi đâu. Sau đó ta nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát, nên đã nghỉ lại ở chỗ này. Đến nửa đêm, có người tiến vào, nhìn thấy ta ở đó một mình, hắn nói hắn đi đường xa tới đây, bị quá giờ nên mới vào đây nghỉ tạm, còn nói hắn có người nhà ngay trong thành Kim Lăng, hắn hỏi ta có muốn đến nhà thân thích của hắn ở tạm mấy ngày, chậm rãi tìm việc để làm. Ta nghĩ, ta trên người không có tiền, nếu như có thể có một cơ hội như vậy đương nhiên là tốt, cho nên sáng hôm sau ta đã theo hắn rời đi.

Sau đó chúng ta tới Yến Sa Lâu, hắn bảo ta chờ ở dưới lầu, chính mình thì đi lên trên lầu, chỉ chốc lát sau, hắn cầm lại một túi bạc cho ta, bảo ta đếm xem có đủ ba trăm hai mươi lượng bạc hay không, sau đó lại cùng tú bà tiến vào một gian phòng khác.

Ta ở bên ngoài đem bạc ra đếm tốt lắm, lúc hắn đi ra, nói đã tìm cho ta một công việc ở chỗ này, bà chủ ứng trước tiền công cho chúng ta là ba trăm hai mươi lượng bạc, nhưng là muốn lập hợp đồng, ta cũng không hoài nghi hắn, nghĩ thầm cùng hắn xem qua nhưng hắn khẳng định là không có vấn đề gì, cho nên… cho nên ta liền điểm chỉ.

Ô ô ô… Ai biết… ai biết hắn nói ra ngoài có chút việc, bảo ta ở đây nghe bà chủ căn dặn xem công việc phải làm gì. Sau đó thì hắn liền biến mất.

Bách Vị vừa khóc vừa nói, mà Giang Hãn sau khi sửng sốt một hồi lâu, lại không nhịn được mà cười ha ha, ôm thân thể mềm mại của Bách Vị, hắn cười đến lạc cả giọng, trong đời hắn đây là lần đầu tiên được cười thoả thích như vậy.

Nhưng là sau khi đã cười đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng vô cùng, liếc mắt nhìn Bách Vị một cái, phát hiện sắc mặt tiểu nhân nhi có chút không tốt hắn mới vội vàng ngừng cười, khụ khụ hai tiếng nói:

“Cái kia… Khụ khụ, ta… ta mới vừa rồi hơi tức ngực, cho nên… cho nên mới cười to để hạ hoả một chút, ta không phải cười ngươi, ngươi… ngươi đừng hiểu lầm.”

“Ngươi nói bậy.”

Bách Vị phẫn nộ lên án:

”Nếu ngươi tức ngực thì phải là không dám cười mới đúng, trước kia ta bị thương, tên thối xà kia liền chạy vội đến bên cạnh trò chuyện với ta, nhưng là càng cười càng đau.”

Hắn dùng ngón tay thon dài trắng như tuyết của mình chỉ vào Giang Hãn:

“Ngươi rõ ràng là chê cười ta, hoàn lại không thừa nhận, ngươi một điểm cũng không thông cảm với ta, vẫn còn cười, ô ô ô, ngươi cũng là người xấu.”

“Tốt lắm tốt lắm.”

Giang Hãn ôm lấy tiểu dương đang giận dỗi, vẻ mặt vô tội nói:

“Ngươi không thể trách ta a Bách Vị, từ khi ta sinh ra tới nay, chưa bao giờ nghe qua chuyện nào buồn cười như thế, ngươi bị người ta lừa mang đi bán, còn giúp người ta đếm tiền, ha ha ha, bạc nọ chính là tiền bán thân của ngươi ngươi có biết hay không? Ha ha ha ha, ta… ta không nhịn được rồi.”

Bách Vị đấm đấm vào lưng Giang Hãn, vành mắt cũng đã đỏ lên.

“Ta cũng nói qua ta là bị lừa gạt rồi, ngươi vẫn còn cười, nếu như ta biết đó là tiền bán thân của ta thì ta đã cầm lấy rồi lặng lẽ tiêu sái mà bỏ đi rồi, để cho tên hỗn đản nào đó ở lại tiếp khách đi.”

Hắn đột nhiên dừng tay, vẻ mặt hớn hở giật giật tay áo của Giang Hãn nói:

“Hãn ca ca, cái tên lừa gạt kia cũng rất đẹp, không bằng ngày mai ta đem Kiều Phúc đi bắt hắn, sau đó ngươi đem bán hắn cho Yến Sa Lâu có được không? Để cho cái con heo họ Phạm kia đi tìm hắn đi, ha ha ha…”

Nói xong lời cuối cùng, tiểu dương đắc ý nhảy nhót trên mặt đất, hai tay chống nạnh cười to nói:

“Chờ đến lúc đó, ta có thể hãnh diện đến trước mặt hắn nói ”Vốn dê không dễ chọc đâu” rồi, ha ha ha, ta muốn cho hắn biết biết sự lợi hại của ta.”

“Uh, bảo bối, chủ ý của ngươi không tệ, ngày mai chúng ta liền làm vậy đi.”

Giang Hãn nhìn thần thái đáng yêu của con dê con Bách Vị này, đũng quần hắn liền đội lên như túp lều.

Hết lần này tới lần khác Bách Vị say mê tưởng tượng trong tư tưởng của chính mình, vẫn còn không phát hiện nguy hiểm đang đến gần, vẫn ở nơi nào đó hết sức phấn khởi lầm bầm lầu bầu:

“Hắc hắc, ngươi dám gạt ta, ta làm cho ngươi gieo gió gặt bão, hắc hắc hắc…”

“Bách Vị, ta không ép ngươi cùng ta hành phòng, nhưng ta bây giờ thật sự không nhịn được rồi, ngươi lấy tay giải quyết giúp ta đi.”

Thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn (1) của Giang Hãn đột nhiên truyền đến, dọa Bách Vị sợ đến giật thót cả tim, hắn quay người lại nhìn, không khỏi la hoảng lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước, chỉ vào cái túp lều đội lên chỗ bụng dưới của Giang Hãn lắp bắp nói:

“Hãn… Hãn ca ca, ngươi sao lại bị con sâu to chui vào chỗ đó thế, ngươi xem đầu của nó cũng dựng thẳng đứng lên rồi, hả hả hả…”

(đây gọi là điếc không sợ súng)

Giang Hãn tối mặt.

“Cái gì mà con sâu lớn, đây phải là cự long.”

Nói xong Bách Vị vội vàng tiếp cận, tiến lên để nhìn, chính là nhìn một hồi lâu, hắn vẫn là bĩu môi nói:

“Cái gì mà cự long chứ, Hãn ca ca ngươi khẳng định là không có nhìn thấy con rồng thật thụ, nói cho ngươi biết, ta đã thấy qua rồi, ngươi đừng hòng lừa gạt ta, con rồng thật thụ vừa to vừa dài, phải đến mấy chục trượng…”

Hắn liều mạng mà dang hai tay, thoạt nhìn là muốn tả chiều dài của rồng, bất quá này đương nhiên là không có khả năng. Giang Hãn dở khóc dở cười nói:

“Ngươi lại nói bậy, có người nào lại làm con rồng lớn như vậy đâu, lễ Nguyên Tiêu năm ngoái, ta tại Kim Lăng thành này đã mời đội múa rồng đến múa ba ngày, đã làm những con rồng to lớn nhất rồi, nhưng cũng không có khoa trương đến mức như ngươi nói.”

Hắn lại chỉ hông mình nói: “Kỳ thật con rồng này, ngươi cũng đã nhìn qua a, đã quên sao? Mấy ngày hôm trước, ngươi còn bị nó doạ sợ đến chạy trối chết đây.”

Hắn vừa nói hết, Bách Vị lập tức tỉnh ngộ rồi, hai gò má trắng nõn đỏ ửng lên, so với tô son đánh phấn còn muốn xinh đẹp động lòng người hơn gấp ba lần. Hắn vội vàng lui lại mấy bước, song Giang Hãn đã ôm hắn giữ lại nói:

”Bách Vị, ta không ép ngươi, nhưng là bây giờ ngươi nhìn ta đã thành cái dạng này, ngươi cũng không đành lòng nhìn ta bởi vì cấm dục mà chết đi, cho nên chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi dùng tay giúp ta giải quyết một chút được không?”

Bách Vị chớp mắt, ngây thơ nhìn về phía Giang Hãn:

“Vậy muốn dùng tay giải quyết thì phải làm thế nào đây? Hãn ca ca, nếu như ta lấy tay, có tính là… có tính là hành phòng không?”

Vừa dứt lời, Giang Hãn tưởng rằng hắn là muốn lợi dụng việc này để xác định địa vị trong phủ, vì vậy vội vàng nói:

“Hảo hảo hảo, chỉ cần Bách Vị ngươi làm cho ta thoải mái, mặc kệ ngươi dùng cái gì, cũng tính là hành phòng, ngươi coi như cũng là chủ nhân của Giang phủ rồi, có được hay không?”

“Hả, vậy không được.”

Bách Vị đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn:

“Hãn ca ca, ta không thể cùng ngươi hành phòng, ta sẽ mang thai mất!”

Chú thích:

(1) ẩn nhẫn: nhẫn nại chịu đựng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.