Thiếu Sót Đáng Tiếc

Chương 119: 119: Cơn Thịnh Nộ Của Vương Quốc




Thật sự bất ngờ, người mở cửa cho tôi chính là Trương Nhuệ, hắn đang ở trần và đang ăn dang dở tô mì. Phải công nhận body của hắn rất "hot", cao khoảng 180cm, bắp thịt săn chắc, làm tôi ngây người ra một hồi lâu mới lắp bắp được vài từ: "Anh... anh... tại sao anh lại ở đây?"

"Tôi ở trọ đây. Tôi còn chưa hỏi anh, anh sang đây làm chi?" hắn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tôi cũng dọn qua đây! thế nào? không hoan nghênh à?" tôi cười nói.

"Hoan nghênh, sao lại không chứ? nhưng mà..."

"Nhưng gì?..." Tôi có vẻ khó hiểu.

"Anh ở chung phòng với tôi à?" hắn tỏ vẻ thận trọng

"Vậy thì đã sao?" tôi chớp chớp mắt nhìn hắn: "Gian phòng nào? là gian phòng này không?" nói xong tôi liền ôm đồ đạc đi vào bên trong, quả nhiên vẫn còn một giường trống. Tôi liền bỏ tất cả đồ đạc lên giường, chuẩn bị sắp xếp.

"Chuyện này... chuyện này... tôi ngủ gây tiếng động rất lớn, anh không ngại chứ?" cuối cùng hắn cũng chịu nói ra những gì mà nãy giờ đang ấp a ấp úng.

Tôi cũng là người rất dễ bị đánh thức, xem ra lần này thì nguy rồi. Nhưng vừa nghỉ đến tên Lưu Khải, tôi không còn lựa chọn nào khác:

"OK! Không thành vấn đề..."

Hắn cũng qua đây phụ tôi sắp xếp đồ đạc. Trên cơ thể cường tráng tràn đầy nhựa sống của hắn có mùi gì đó rất đặc biệt khiến tôi điên đảo, nhân cơ hội này tôi đến sát bên hắn tha hồ thưởng thức. Những bắp thịt trên vai, cặp mông nở nang, đôi chân rắn chắc của hắn... ôi! không dám nhìn nữa. Giường như hắn biết tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi với cặp mắt đầy nghi hoặc:

"Nhóc này! body cũng không tồi!" tôi buột miệng khen một câu.

"Thế à?" hắn còn làm động tác gồng lên cho tôi xem, đúng là muốn khiến tôi phạm tội: "Tập luyện có bài bản đàng hoàng, thế nào? to con hơn anh chứ?"

Tôi chỉ cười, rồi hắn dẫn tôi đi xem nhà bếp, nhà vệ sinh. Từ những lời nói của hắn tôi biết được người ở phòng bên cạnh là Tiểu Thôi và Lý Cương. Khi mọi thứ đã đâu vào đó, tôi phát hiện tô mì của hắn vẫn chưa ăn xong

"Không phải anh đang ăn mì sao? sao không ăn tiếp đi?"

Hắn cười nói:"Tôi giúp anh cả ngày trời, không thể mời tôi ăn một bữa sao? Nếu không anh sẽ nghĩ tôi làm không công!"

Tôi cũng cười theo: "Tôi vừa dọn vào, đáng lẽ anh mời tôi mới đúng chứ."

"Ha... ha... ha... đường đường một giám đốc Âu sao lại có thể để một nhân viên tép riu mời được cơ chứ, vậy mà xem được sao?"

Được thôi, được thôi... một bữa ăn thôi, đâu cần nói nhiều như vậy? Ha... ha... Tôi lại thất bại nữa rồi...

Sau khi ăn tối về, Tiểu Thôi và Lý Cương cũng đã về, họ thấy tôi tỏ vẻ mừng rỡ, Tiểu Thôi nhìn xung quanh: "Nhưng... Tiểu Hải, hay là tôi đổi chỗ với anh nhé?"

"Tại sao phải đổi chỗ?" tôi tỏ vẻ khó hiểu

"Anh không biết thôi, Tên Trương Nhuệ này khi ngủ gây tiếng động rất lớn, đã có 2 người chịu không nỗi và đã dọn qua phòng khác rồi. Nếu biết anh đến, tôi đã không chuyển đến chỗ khác, dù gì thì tôi cũng sắp quen rồi, tôi nghĩ hay là chúng ta nên đổi chỗ nhé, nếu không chắc chắn anh sẽ ngủ không được!" anh ta có vẻ khá nghiêm túc, tôi có chút do dự, quay qua nhìn hắn, hắn lặng người và cúi mặt xuống.

Tôi suy nghĩ một lúc: "Không cần thiết đâu, khi còn đi học tôi cũng ở kí túc xá, hơn nữa tôi cũng không dự định ở lại lâu dài, chuyển tới chuyển lui rất phiền phức, tôi ở đây không thành vấn đề."

Tôi lén nhìn tên tiểu tử đó, hắn có vẻ phấn khởi, thật ra, tận đáy lòng tôi vẫn muốn ở chung phòng với hắn, Tiểu Thôi thấy tôi quyết định như vậy cũng không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó hắn đề nghị chơi trò đánh bài cặp đôi, Tiểu Thôi và Lý Cương đồng ý ngay. Khi tôi còn đi học đã từng chơi trò này, thấy cũng không có gì để làm nên tôi đã đồng ý.

Tôi bắt cặp với hắn và ngồi đối diện nhau, ngay cả tôi cũng không dám tin, tôi với hắn kết hợp rất ăn ý, 2 người kia thua tơi tả. Chúng tôi tỏ vẻ rất đắc ý.

Trò chơi kết thúc, mọi người đều rất mệt mỏi, mảnh ai nấy lên giường ngủ. Tôi có tật lạ giường nên không thể nào chợp mắt, nhưng lại không dám trở mình, sợ hắn nghĩ là do hắn khiến tôi không ngủ được. Thật kì lạ, ai cũng than vãn nhưng tôi thấy hắn ngủ rất yên lặng, không có động tĩnh gì, không lẽ tất cả lời đồn đều không đúng sự thật?

Khoảng 30 phút sau, hắn đột nhiên khẽ gọi tên tôi, tôi giã vờ đã ngủ say, hắn tự nói với mình: "Chắc là ngủ rồi..." tiếp theo đó là tiếng hơi thở rất dài. Không quá 10 phút sau, tôi nghe thấy tiếng ngáy như sấm của hắn, quả thật lời đồn không sai chút nào.

Tôi nghĩ, chắc sợ làm phiền giấc ngủ của tôi, nên hắn đã chờ tôi ngủ rồi hắn mới dám ngủ. Trong lòng tôi nhói nhen một chút cảm động..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.